Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:04
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Triệu vừa gấp vừa sợ: "Liên Kiều, cô muốn hại c.h.ế.t mẹ ruột của cô đúng không? Cô không nhận người thân, không sợ trời giáng sét đánh c.h.ế.t cô ư?"

Lời này vừa ác độc, vừa không quên hất nước bẩn cho Liên Kiều.

Liên Kiều nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, cô cất giọng đường hoàng, chính nghĩa: "Tôi yêu Tổ Quốc, tôi yêu mảnh đất này, bất kể ai muốn xâm phạm đến lợi ích quốc gia, đều sẽ trở thành kẻ địch của tôi. Dù người đó có là mẹ ruột hay cha ruột của tôi, thì đứng trước lợi ích quốc gia, tôi vẫn sẽ gạt tình thân sang một bên. Trung - hiếu không thể vẹn toàn, nếu chỉ được chọn một trong hai, tôi sẽ chọn trung với nước."

Giọng điệu của cô vô cùng kiên định.

Bàn về việc khống chế dư luận, Liên Kiều chính là chuyên gia!

Chậc, nói đến mức này rồi, dù trong lòng người nhà họ Triệu có hận cô thế nào đi nữa, thì cũng không thể tiếp tục công kích cô.

Cũng đâu thể trù ẻo cô yêu nước đáng bị thiên lôi đánh đúng không?

Trong lòng họ muốn mắng c.h.ế.t cô, thế nhưng lại không thể mắng thành lời, điều này khiến họ tức giận không thôi.

Sao bọn họ lại tưởng cô vẫn còn trẻ nên rất dễ bị khống chế nhỉ? Chẳng lẽ chỉ vì cô có một bà mẹ thánh mẫu, mềm yếu như bánh bao ư?

Chỉ có thể nói, tính cách của Liên Kiều chẳng giống Kiều Mỹ Hoa một chút nào cả.

Cảnh sát cũng không dám tiếp nhận vụ án này. Họ lập tức báo cho Cục An ninh quốc gia, Cục An ninh quốc gia không nói hai lời đã đến áp giải người đi.

Lúc gần đi, nước mắt Kiều Mỹ Hoa chảy dài, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng: "Liên Kiều, mẹ thật sự yêu con."

Người nhà họ Triệu bị dọa đến độ hai chân mềm nhũn, bọn họ vô cùng hối hận, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Bọn họ ôm mộng đến dựa dẫm vào Liên Kiều để được ở lại thủ đô, sống những ngày tháng tốt đẹp, được ở nhà Liên Kiều, được Liên Kiều nuôi ăn nuôi uống.

Ngoài ra, họ còn định bảo Liên Kiều tìm cho một công việc có thể diện, tìm một mối lương duyên tốt đẹp, và rồi họ sẽ dựa dẫm vào cô cả đời.

Thế nhưng chỉ vừa nói mấy câu, họ đã bị Cục An ninh quốc gia dẫn đi?

Triệu Tiểu Hoa lớn giọng thét chói tai: "Liên Kiều, cô tưởng cô có giá lắm chắc? Không phải mới chỉ nghiên cứu ra một loại thuốc đông y thôi ư? Ai mà không làm được? Còn lôi chuyện gián điệp ra nói, cô tưởng gián điệp sẽ nhìn trúng cô chắc?"

Cô ta lớn lên trong thôn quê, không được học hành đến nơi đến chốn, nên kiến thức còn nhiều hạn chế.

Khóe miệng mọi người giật giật, cô ta nói năng kiểu gì thế? Đúng là người không có kiến thức, tưởng nghiên cứu ra một loại thuốc đông y đơn giản lắm chắc?

Cô ta có biết virus khi ấy đáng sợ đến mức nào không? Có biết lúc ấy quốc gia phải sử dụng bao nhiêu tài nguyên, phải kêu gọi bao nhiêu ông lớn trong giới y học không?

Sử dụng nhiều nhân lực vật lực như vậy, trong số những ông lớn giới y học kia, chỉ mỗi Liên Kiều có thể nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh.

Liên Kiều thản nhiên liếc ả tâm thần Triệu Tiểu Hoa một cái: "Cô cứ nói như bản thân hiểu rõ suy nghĩ của gián điệp lắm vậy. Cô giỏi thật đấy!"

Sắc mặt Triệu Tiểu Hoa thay đổi: "Cô đừng có tùy tiện oan uổng tôi. Từ nhỏ cô đã tầm thường, sao có thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Chẳng lẽ cô bị quỷ đoạt xác rồi?"

"Trên đời làm gì có quỷ. Trong lòng cô có quỷ thì có." Liên Kiều chẳng hề bối rối, cô lập tức phản bác lại: "Dù tôi tầm thường, nhưng cũng có thể thi đỗ Học viện Y học trong tình trạng đói bụng, hoa mắt, chóng mặt. Còn cô thì sao? Đi học không được mấy ngày."

Triệu Tiểu Hoa phát điên vì ghen tị: "Cô chỉ may mắn nhất thời nên mới có thể nghiên cứu ra phương thuốc thôi. Sau này cô sẽ không may mắn như thế nữa."

Dù đời này cô chỉ nghiên cứu ra một phương thuốc như vậy, thì cũng được coi như công đức vô lượng, được đưa vào sử sách rồi.

Người qua đường tỏ vẻ bất đắc dĩ, người không có kiến thức đáng sợ thật đấy.

Ánh mắt Liên Kiều khẽ trầm xuống: "Phải để cô thất vọng rồi, tôi vừa nghiên cứu ra một phương thuốc chữa bệnh Alzheimer, là phương thuốc duy nhất trên thế giới này."

Trong đám người truyền ra một tiếng hét vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "A a a, cô Liên Kiều, những lời cô nói là sự thật ư?"

Một người đàn ông trung niên ra sức chen về phía trước, hai mắt sáng rực, vẻ mặt kích động không thôi.

Liên Kiều khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Người đàn ông trung niên vui vẻ bật khóc: "Tốt quá rồi, cô thật sự là cứu tinh vĩ đại của chúng tôi. Xin cô hãy bán cho tôi một viên thuốc, cha tôi đang mắc căn bệnh này."

Trong nhà có một người bệnh, thật sự là khổ không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-321.html.]

Liên Kiều uyển chuyển từ chối: "Tạm thời vẫn chưa bán được, tôi còn cần thí nghiệm lâm sàng nữa."

Người đàn ông trung niên ngơ ngác, sau đó dè dặt hỏi: "Vậy tôi có thể xin thử thuốc không? Bệnh tình của cha tôi đã nghiêm trọng lắm rồi, chúng tôi đều bó tay không còn cách nào khác, thật sự rất đau khổ."

Thấy người cha kính yêu mặc loại bệnh này, ngay cả con cái ruột thịt mà cũng không thể nhận ra, trái tim ông ta vô cùng đau đớn.

Liên Kiều suy nghĩ một lúc lâu: "Đưa cha ông đến đây để tôi khám thử xem."

Người đàn ông trung niên vui vẻ đồng ý: "Được, cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô, cô Liên Kiều."

Vẻ mặt người qua đường hoang mang: "Alzheimer là bệnh gì thế? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì."

Tâm trạng người đàn ông trung niên đang rất tốt, ông ta kiên nhẫn giải thích: "Bệnh Alzheimer hay còn được gọi là bệnh lú lẫn của người già, biểu hiện của bệnh là cuộc sống đêm ngày đảo lộn, luôn đi linh tinh, đầu óc không tỉnh táo, rối loạn trí nhớ,... tạm thời trên thế giới vẫn chưa có thuốc chữa trị..."

Ông ta còn chưa dứt lời, xung quanh đã có người kêu lên: "Ôi, mẹ tôi cũng mắc căn bệnh này. Cô Liên Kiều, xin cô hãy giúp gia đình tôi."

"Dì tôi cũng mắc căn bệnh này, hiện tại thật sự có thể chữa khỏi ư?"

Liên Kiều mỉm cười: "Tôi đã chữa khỏi cho mấy trường hợp rồi. Thế nhưng tôi không dám cam đoan có thể chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân, bởi vì thể chất khác nhau, nguyên nhân gây bệnh khác nhau, triệu chứng khác nhau, đều có những điều cần lưu ý khác nhau."

Chỉ vậy thôi đã đủ lắm rồi. Đối với gia đình bệnh nhân mà nói, đây thật sự là một tin vui.

Phùng Chấn Hoa đứng trong góc, đôi mắt anh ta sáng rực một cách lạ thường.

---

Trong căn tin, Liên Kiều ăn xiên thịt dê nướng, uống trà sữa ngọt ngào, vô cùng sảng khoái.

Hứa Tiểu Gia nhìn cô với ánh mắt sáng rực: "Chị họ, chị giỏi quá!"

"Thường thôi, thường thôi." Sở thích lớn nhất của Liên Kiều là ăn uống.

An Tâm ngồi bên trái Liên Kiều, không ngừng trao đổi với cô về những nội dung công việc trong phòng thí nghiệm.

Đây coi như một bữa cơm công việc.

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Phùng Chấn Hoa: "Cô Liên, bộ trưởng Phương đến."

Liên Kiều vẫy tay: "Bộ trưởng Phương, ông tới nhanh thật. Mau ngồi xuống cùng ăn đi."

Bộ trưởng Phương cũng không khách sáo với cô, ông ấy cầm khay đi gọi cơm, đồ ăn nơi này thật sự rất ngon.

Ông ấy gọi hai món mặn, một món canh, xới một bát cơm tẻ lớn. Hai anh em nhà họ Hứa và Annie đều biết ý, đứng dậy nhường chỗ cho ông ấy.

Bộ trưởng Phương vô cùng vui vẻ: "Cô thật sự nghiên cứu và điều chế ra thuốc trị bệnh Alzheimer ư?"

"Đúng vậy."

Bộ trưởng Phương hỏi rất nhiều tin tức liên quan, sau khi nhận được câu trả lời của Liên Kiều thì vô cùng vui vẻ.

"Tốt quá, sau khi thí nghiệm lâm sàng, cô có kế hoạch gì không?"

Liên Kiều nhìn ông ấy, trong mắt hiện lên ý cười: "Có thể chuẩn bị xây dựng xưởng chế thuốc rồi."

Dùng loại thuốc này để gây dựng danh tiếng.

Bộ trưởng Phương không thể không thừa nhận rằng cô rất tài giỏi, thông minh, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, thế nhưng điều kiện tiên quyết là cô vui vẻ.

Một khi cô cảm thấy một người khá tốt, cô sẽ nói chuyện nhân tình thế thái với đối phương.

Nếu cô không thích một người, cô sẽ lập tức bày mặt lạnh.

"Cô làm việc luôn sảng khoái như vậy. Liên Kiều, cô đúng là ngôi sao may mắn của mọi người."

"Ha ha ha." Liên Kiều cười đắc ý.

Loading...