Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:10:00
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả người Kiều Mỹ Hoa run lên, vậy mà cô lại nhận người khác làm mẹ? Cô có nghĩ đến cảm nhận của người mẹ ruột như bà ấy không hả?
Bà ấy mang thai mười tháng mới sinh ra cô, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, thế mà giờ đây cô lại báo đáp bà ấy thế này?
"Con vẫn chưa hết giận ư? Đã mấy năm rồi, Liên Kiều, mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ đi, được không?"
Giọng điệu vô cùng đáng thương.
"Giết người rồi lại cầu xin tha thứ, bà vẫn thú vị như trước." Liên Kiều cảm thấy vô cùng nực cười, bất kể là thật lòng hay giả tạo, thì cô đều không muốn tiếp tục dây dưa với bà ấy: "Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được nữa."
Cô khẽ cúi chào rồi xoay người rời đi.
Người phụ nữ này không thể đả động đến cảm xúc của cô, càng không thể lay chuyển cô.
Một giọng nữ khác đột nhiên vang lên: "Sao cô có thể đối xử với mẹ ruột của mình như thế chứ? Cô có biết đêm nào bà ấy cũng khóc, gọi tên của cô không? Bà ấy thật sự rất yêu thương cô."
Là người phụ nữ đi cùng Kiều Mỹ Hoa, rất trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi.
Lúc này, cô ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền kim cương trên cổ Liên Kiều, trong mắt tràn ngập sự ghen tị.
Hôm nay Liên Kiều mặc chiếc áo sơ mi màu lam, quần màu trắng, mái tóc được búi gọn gàng, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền kim cương.
Chẳng qua dù cô ăn mặc giản dị như thế, nhưng trong mắt người khác, cô vẫn rực rỡ lóa mắt, cô và người nhà họ Triệu không cùng một thế giới.
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi sáng rực, lớn tiếng chất vấn: "Liên Kiều, tuy cô nổi tiếng, là người thành công, nhưng cô không thể không nhận cha mẹ ruột của mình. Làm người không thể bạc tình bạc nghĩa thế được, còn chẳng bằng súc sinh."
Liên Kiều ghét nhất loại người thích xen vào chuyện người khác thế này: "Các người là ai? Có tư cách gì mà dạy đời tôi?"
"Tôi là chị gái của cô."
"Tôi là em trai cô." Ý đồ thấy sang bắt quàng làm họ quá rõ ràng.
Trong mắt Liên Kiều lóe lên sự lạnh lẽo: "Ồ, giả mạo người thân đến để chiếm lợi."
Sắc mặt bốn người đối diện đều thay đổi, Kiều Mỹ Hoa gắng gượng nở một nụ cười: "Liên Kiều, con đừng nói vậy. Để mẹ giới thiệu một chút, đây là Triệu Đại Dân, là chồng mẹ, đây là chị kế của con - Triệu Tiểu Hoa, đây là em trai kế của con - Triệu Tiểu Đông."
Triệu Đại Dân cất giọng thân thiết: "Con gái..."
Liên Kiều nổi da gà, con mẹ nó, lại định ghê tởm c.h.ế.t cô, để kế thừa di sản của cô đây mà!
Cô hếch cằm, A Minh lập tức chắn trước mặt cô: "Mời mọi người rời đi, cô Liên Không muốn nhìn thấy mọi người."
Hiếm có người có thể khiến bà chủ của anh ta chán ghét như vậy.
Đừng thấy cô là người giàu có, thế nhưng cô vẫn luôn đến căn tin ăn cơm cùng nhóm nhân viên. Cô là người bình dị, gần gũi, luôn khách sáo với tất cả mọi người.
Cô thường xuyên giúp đỡ những công nhân có hoàn cảnh khó khăn, người như vậy, sao có thể lạnh lùng với chính mẹ ruột của mình cơ chứ?
Nếu có, thì chỉ có một khả năng, là trái tim cô đã bị mẹ ruột làm tổn thương.
Kiều Mỹ Hoa vừa tức giận vừa sốt ruột: "Liên Kiều, mẹ rất nhớ con, mẹ không bao giờ... muốn rời xa con nữa, về sau sẽ luôn ở bên cạnh con, cùng con..."
Những lời nói tràn ngập tình yêu giả tạo đó lại khiến Liên Kiều nhớ lại quá khứ. Cô cười lạnh: "Báo cảnh sát đi, nói có người có ý đồ tấn công tôi."
Sự tuyệt tình của cô nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Triệu Tiểu Hoa thẹn quá hóa giận: "Liên Kiều, đến cả mẹ ruột mà cô cũng không nhận đúng không? Được thôi, tôi sẽ đến đài truyền hình tố cáo cô."
Cô ta giả vờ rời đi, Kiều Mỹ Hoa thấy thế thì căng thẳng, giữ chặt cánh tay cô ta: "Đừng, Tiểu Hoa, Liên Kiều chỉ nhất thời tức giận thôi, chứ thật ra con bé rất yêu dì."
Triệu Tiểu Hoa tức giận nói: "Dì ơi, dì xem thái độ của cô ta đi, chẳng hề tôn trọng gì chút nào. Cháu giận lắm, có tiền thì giỏi lắm chắc? Có tiền là có thể không nhận mẹ ruột ư?"
Cô ta vừa la hét để hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, vừa lén nhìn trộm phản ứng của Liên Kiều.
Khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên, giống như đang xem một vở hài kịch, cô lạnh nhạt như thể chuyện này không liên quan đến cô.
Dã tâm của những người này viết hết lên mặt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-319.html.]
Annie chạy từ bên trong ra: "Chị họ, sao chị vẫn chưa vào? Tôi đói bụng lắm rồi."
Cô ta đeo kính, ăn mặc sành điệu, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Liên Kiều mỉm cười: "Đang hóng chuyện đây nè, cô có thể hóng cùng tôi."
Annie tủi thân mím môi: "Hứa Gia Thiện cứ khăng khăng chờ chị cùng ăn. Đợi lát nữa ăn xong, chị đi mua đồ điện gia dụng với tôi nhé."
Căn nhà mới mua đã được sửa sang xong, thế nhưng vẫn chưa mua các thiết bị điện.
Liên Kiều giơ cổ tay lên xem đồng hồ: "Hiện tại đồ điện gia dụng đều giống nhau, đi mua làm gì cho mất thời gian. Thay vì mua hàng thông thường, cô nên đặt làm riêng thì hơn, vì cô đâu có thích kiểu dáng cổ điển."
Annie kéo ống tay áo của cô: "Không kịp nữa rồi, ngày kia mẹ tôi sẽ về nước, trước tiên cứ mua dùng tạm đã, đợi sau này rồi đổi sau."
Ban đầu cặp chị em này cãi nhau rất gay gắt, thế nhưng sau một thời gian quen biết, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết hơn. Điều này khá kỳ lạ.
Chính Annie là người đơn phương bám lấy Liên Kiều. Con người Liên Kiều, chỉ cần không dẫm lên giới hạn của cô, cô rất dễ nói chuyện.
"Được thôi, cô vui là được."
"Chị họ, tôi nói chị nghe..." Annie nghe vậy thì vui vẻ, vừa nói vừa kéo Liên Kiều vào trong viện nghiên cứu.
Từ trước đến nay cô ta thường không coi ai ra gì, quen làm theo ý mình, tự cho bản thân là trung tâm, căn bản không thèm liếc người khác lấy một cái.
"Liên Kiều." Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Annie giật mình, vỗ vỗ n.g.ự.c rồi lườm người nọ: "Quát tháo gì đấy? Thèm ăn tát đúng không?"
Triệu Tiểu Hoa hùng hổ xông tới: "Tôi đang nói chuyện với em gái kế của tôi, cô cút sang bên kia."
Dứt lời, cô ta còn đẩy Annie. Annie giận tím mặt, vung nắm đ.ấ.m về phía cô ta, khiến cô ta ngã xuống đất.
Triệu Tiểu Đông hét lên rồi xông tới, thế nhưng bị bảo vệ cản lại.
Annie hoang mang: "Chị họ? Cậu lại cưới vợ à? Sao tôi không biết? Sao bọn họ có thể đối xử với tôi như thế?"
Liên Kiều lườm cô ta một cái: "Cha tôi cưới vợ bao giờ? Không có chuyện đó đâu, đừng nói linh tinh."
Annie mất hứng: "Vậy sao cô ta lại nói chị là em gái kế của cô ta?"
Liên Kiều nhún vai, rất bất đắc dĩ: "Tốt xấu gì tôi cũng là người nổi tiếng mà, đúng không? Mà trên đời này, không phải ai cũng là người tốt."
Annie lập tức hiểu ra, loại người này cô ta gặp nhiều rồi: "Hóa ra là có ý đồ xấu, muốn tính kế chị. Chị đã báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi. Đó, cảnh sát đến rồi kìa."
Đồn cảnh sát cách viện nghiên cứu không xa, thế nên họ tới rất nhanh.
Annie trực tiếp chỉ vào mấy người đứng đối diện, nói với cảnh sát: "Mau bắt họ lại, họ mưu đồ lừa đảo chiếm đoạt tài sản..."
Triệu Tiểu Hoa sốt ruột không thôi: "Liên Kiều, cô có dám thề với trời, người này không phải mẹ ruột của cô không?"
Mục đích của bọn họ vẫn chưa đạt được đâu.
Liên Kiều rất mất kiên nhẫn: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
Giá trị lợi dụng của cô quá cao, khiến ai cũng muốn xông tới cắn một miếng. Bọn họ cũng không sợ nghẹn chết.
Gương mặt Triệu Tiểu Hoa lộ vẻ đắc ý: "Nếu phải, vậy cô phải làm một đứa con gái hiếu thuận..."
Loại người như cô ta mà cũng dám chơi tâm kế trước mặt Liên Kiều ư? Cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu: "Sau đó để mặc đám các người hút m.á.u tôi, muốn hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu đúng không? Xin lỗi, tôi đâu có ngu."
Triệu Tiểu Hoa cười lớn: "Nói vậy, cô thừa nhận người này là mẹ ruột của cô rồi đúng không?"
Cô ta khẽ giật giật vạt áo của Kiều Mỹ Hoa, Kiều Mỹ Hoa rưng rưng gọi: "Liên Kiều, mẹ thật sự rất yêu con..."
Liên Kiều thấy càng ngày càng có đông người đến hóng chuyện, thì ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.