Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:58
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Không Thanh lẳng lặng nhìn cô, khẽ thở dài.
Thẩm Kinh Mặc thuận tay kéo ông ta ra ngoài.
Liên Kiều đóng cửa phòng bệnh, lấy ngân châm ra bắt đầu tiêu độc. Châm cứu tiêu độc là chiêu át chủ bài của cô.
Bất kể loại độc gì, chỉ cần cô châm cứu, thì đều có thể đẩy nó ra ngoài, căn bản không cần dùng thuốc.
Một tiếng sau, cô thở phào một hơi, rút ngân châm xuống.
Mí mắt bà cụ Thẩm giật giật, cố gắng mở mắt ra.
Sao lại thế này? Bà ấy bị sao thế?
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc, bà cụ Thẩm run rẩy, trái tim giật thót: "Trần Hàn Hạm, sao lại là bà? Bà đừng đến đây, người hại c.h.ế.t bà không phải tôi, đừng đến tìm tôi đòi mạng nữa, đi tìm Ichiro Matsumoto ấy, ông ta mới là người hại bà."
Trần Hàn Hạm? Liên Kiều giật mình, đây là tên của bà cô.
"Là bà, là bà và Ichiro Matsumoto hợp tác với nhau..."
Bà cụ Thẩm chìm vào nỗi sợ hãi, tầm mắt nhập nhèm, bà ta tưởng rằng quỷ đến đòi mạng mình.
"Đều tại Ichiro Matsumoto ép tôi, tôi cũng không làm gì, chỉ tiết lộ hành tung của bà. Trần Hàn Hạm, tôi không còn cách nào khác, trong tay Ichiro Matsumoto có điểm yếu của tôi."
Ánh mắt Liên Kiều trở nên lạnh lùng: "Điểm yếu gì?"
"Tôi..." Dường như bà cụ Thẩm tỉnh táo hơn vài phần, thế nhưng chưa thể tỉnh táo hoàn toàn: "Tôi mất trí nhớ, chẳng nhớ gì cả. Ichiro Matsumoto sai người bắt cóc bà, định đưa bà sang Nhật Bản, mọi chuyện đều do một tay ông ta gây ra."
Liên Kiều cười lạnh, hay cho bị mất trí nhớ, kiếm cớ tốt thật đấy.
"Thiếu nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả. Mười tám tầng địa ngục đang chờ bà."
Cả người bà cụ Thẩm run rẩy: "Không, cô không phải Trần Hàn Hạm, cô là Liên Kiều. Cứu với, g.i.ế.c người rồi."
Cánh cửa bị người ta đẩy mạnh ra, Thẩm Không Thanh hoảng hốt tiến vào: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi à? Tốt quá rồi."
Nhìn thấy con trai mình, lòng dũng cảm của bà cụ Thẩm tăng vọt, bà ta nắm chặt cánh tay con trai mình: "Không Thanh, báo cảnh sát đi, nó muốn g.i.ế.c mẹ."
Thấy bà ấy cuối cùng cũng tỉnh lại, Thẩm Không Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh. Chính Liên Kiều đã cứu mẹ đó."
Không thể không thừa nhận, y thuật của Liên Kiều đã đạt đến đỉnh cao, trong nước không có ai là đối thủ của cô cả.
"Không thể nào, nó... nó..." Sắc mặt của bà cụ Thẩm vừa căng thẳng vừa bất an, ban nãy bà ấy đã nói gì thế nhỉ?
Sắc mặt Liên Kiều lạnh như băng: "Bà cụ Thẩm, bà hợp tác với Ichiro Matsumoto hại c.h.ế.t bà nội tôi, tôi đã nhớ kỹ rồi. Tôi sẽ báo cảnh sát, để bà phải trả giá đắt."
Thẩm Không Thanh ngẩng phắt đầu dậy nhìn mẹ mình, kinh ngạc không thôi: "Mẹ, chuyện này là thật ư?"
Cảnh sát nhanh chóng tiếp nhận vụ án này, Liên Kiều không can dự thêm nữa. Tuy có một vài chứng cứ không thể tìm thấy, thế nhưng Liên Thủ Chính sẽ không từ bỏ.
Ông sẽ cố gắng tống bà cụ Thẩm vào tù, ông thề.
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm vẫn luôn yên tĩnh, dù có rất nhiều người, thì không khí vẫn thanh bình và an yên một cách lạ thường.
Phùng Chấn Hoa ngồi trong phòng bảo vệ, ngơ ngác nhìn dòng người đến người đi ở bên ngoài.
Con đường này rất náo nhiệt, những hàng quán nhỏ mọc lên như nấm sau mưa: có cửa hàng quần áo, cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng quà lưu niệm,...
Nhóm sinh viên đi tới đi lui, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
"Tiểu Phùng, cậu đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? Có tâm sự gì thì cứ nói với tôi đây này." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Phùng Chấn Hoa ngẩng đầu lên thì thấy người đến là anh A Minh - đồng nghiệp của anh ta, là một quân nhân xuất ngũ, sống lưng luôn thẳng tắp.
"Em đang nghĩ đến người thân của mình."
A Minh khó hiểu hỏi: "Không phải cậu là cô nhi à?"
Phùng Chấn Hoa khẽ thở dài một hơi: "Đúng vậy. Thế nhưng em đâu phải sinh ra từ tảng đá, cũng phải có cha mẹ, ông bà, có anh chị em chứ nhỉ?"
Gương mặt anh ta hiện vẻ bi thương, xen lẫn một tia hoài niệm.
A Minh vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Người anh em, cậu muốn tìm cha mẹ ruột của cậu à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-318.html.]
Phùng Chấn Hoa khẽ gật đầu: "Tuy chỉ là hy vọng xa vời, nhưng em vẫn muốn thử một lần."
"Vậy cậu cố lên nhé." A Minh chỉ có thể nói như vậy, thật ra anh ta cũng cảm thấy chuyện này khó khăn.
Một thân một mình suốt bao nhiêu năm rồi, giờ muốn tìm lại người nhà của mình thật sự là nói dễ hơn làm.
Trừ khi là duyên phận chưa đứt.
Phùng Chấn Hoa vô cùng cảm kích: "Cảm ơn anh, A Minh."
Anh A Minh an ủi: "Bớt nghĩ mấy chuyện không vui này lại, ăn nhiều vào, đồ ăn có thể khiến bản thân vui vẻ hơn."
"Vui ư? Chỉ khi nhìn thấy cô Liên, em mới có thể vui vẻ..." Gương mặt Phùng Chấn Hoa lộ vẻ ảo não: "Không, không, em chưa nói gì cả."
Nhưng A Minh đã nghe thấy hết: "Cậu thích cô Liên à?"
"Không có." Phùng Chấn Hoa hối hận không thôi.
A Minh chỉ cười: "Thật ra cũng chẳng có gì, thật ra cô Liên được rất nhiều người thích, một vài thành viên trong phòng thí nghiệm cũng thầm mến cô ấy, tôi cũng còn thích cô ấy cơ mà. Cô Liên quá xuất sắc, diện mạo lại xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều không nỡ chớp mắt."
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, hơn nữa, người như Liên Kiều, ai mà không thích cho được?
Thế nhưng, cũng chỉ là thích đơn thuần mà thôi.
Phùng Chấn Hoa khẽ hé miệng, dáng vẻ như rất kinh ngạc.
Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng dáng quen thuộc đi tới, anh A Minh vội chạy ra mở cửa: "Cô Liên, cô đến rồi à?"
Liên Kiều khẽ gật đầu chào hỏi: "Hôm nay có món ngon gì thế?"
Anh A Minh nuốt nước miếng, có hơi thèm ăn: "Có cá nấu dưa chua và thịt dê nướng."
Trong viện nghiên cứu này, điều khiến anh ta hài lòng nhất là thức ăn, mỗi ngày có rất nhiều đồ ăn, món nào cũng ngon, hơn nữa giá còn rẻ.
Liên Kiều đi về phía căn tin, phía sau truyền đến giọng nói của Phùng Chấn Hoa: "Cô Liên."
"Có chuyện gì ư?" Liên Kiều dừng chân lại.
Phùng Chấn Hoa lấy ra một đôi bông tai, vẻ mặt xấu hổ: "Đây là trang sức nhỏ do tôi tự tay làm, hy vọng cô sẽ thích."
Liên Kiều nhìn anh ta: "Cảm ơn nhưng tôi không thể nhận được."
Sắc mặt Phùng Chấn Hoa tái nhợt: "Cô Liên, tôi không có ý gì khác, tôi..."
Nhìn đôi mắt trong veo của cô, anh ta không thể nói tiếp. Rồi anh ta đột nhiên thay đổi chủ đề: "Cô có nhớ mẹ của cô không?"
Lâu lắm rồi Liên Kiều không nhớ đến người phụ nữ kia: "Không nhớ."
Phùng Chấn Hoa vô cùng kinh ngạc: "Vì sao? Tuy tôi chưa từng gặp mẹ mình, thế nhưng tôi rất nhớ bà ấy, rất muốn gặp mặt bà ấy, dù phải đổi bằng tất cả những gì tôi đang có."
"Suy nghĩ và hoàn cảnh của mỗi người mỗi khác..." Liên Kiều thuận miệng đáp, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Anh A Minh vội vàng chạy tới: "Cô Liên, có một người tự xưng là mẹ ruột của cô đến tìm cô."
Liên Kiều cau mày, mẹ ruột cô? Kiều Mỹ Hoa? Sao bà ấy lại đến đây?
Thế thì ra gặp một lần vậy.
Kiều Mỹ Hoa mặc bộ quần áo được giặt đến trắng bệch, cả người bà ấy co quắp, bất an, hai nam một nữ đứng cạnh bà ấy không ngừng động viên bà ấy.
Một người là chồng bà ấy, tên là Triệu Đại Dân, hai người còn lại là con riêng của bà ấy.
Nhìn thấy Liên Kiều, bà ấy kích động đến rưng rưng: "Nhị Liên, con của mẹ, mẹ rất nhớ con."
Liên Kiều tránh thoát khỏi tay bà ấy, bình tĩnh đánh giá bà ấy. Vài năm không gặp, Kiều Mỹ Hoa đã già hơn, mái tóc bạc hơn, gương mặt cũng nhiều nếp nhăn hơn: "Bà Kiều, xin hãy gọi tôi là Liên Kiều."
Vẻ mặt Kiều Mỹ Hoa vô cùng kích động: "Liên Kiều, mấy năm nay mẹ thật sự rất nhớ con, lo con có bị đói không, có bị lạnh không..."
Liên Kiều không muốn nghe mấy lời nói vô dụng này, quá giả tạo: "Bà Kiều, tôi rất bận, mong bà nói ngắn gọn thôi."
Kiều Mỹ Hoa sửng sốt, nước mắt tuôn rơi: "Liên Kiều, mẹ nhìn thấy con trên ti vi, mẹ cảm thấy rất tự hào về con. Hiện tại con là anh hùng khiến bao người ngưỡng mộ, mẹ thật sự rất vui vẻ."
"Bà Kiều, sao bà lại ngớ ngẩn rồi?" Liên Kiều mất kiên nhẫn, vì nhìn thấy cô trên ti vi, nên cảm thấy cô còn giá trị lợi dụng đúng không: "Mẹ ruột của tôi là bà Thục Lan, con gái của bà là Kiều Nhất Liên, bà đừng nhầm lẫn."