Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:56
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cấp dưới thầm sợ hãi, đây là thuốc Hổ Lang Chi, dược tính vô cùng mãnh liệt, có thể kích thích giới hạn của cơ thể, thế nhưng lại gây ra tổn thương rất lớn đối với cơ thể.
"Vẫn chưa ạ. Tôi đã hỏi cô chủ, cô ấy nói, cô ấy cổng lớn không ra, cổng nhỏ không tới, tất cả các phương thuốc đều do cô ấy tự tay bảo quản, không thể bị lộ ra ngoài được."
Ichiro Matsumoto cau mày: "Vậy thì ai tiết lộ? Có khi nào là Liên Kiều không?"
Cấp dưới không cần suy nghĩ đã lắc đầu ngay: "Nếu chỉ có một hai loại thì còn có khả năng, thế nhưng đây là hơn ba mươi loại, sao có thể giải mã phương thuốc trong thời gian ngắn thế được?"
Ichiro Matsumoto im lặng. Đúng vậy, nếu cô thật sự có năng lực nghịch thiên như vậy, còn cần bận rộn làm gì nữa? Chỉ cần tiết lộ phương thuốc bảo bối của từng gia tộc, là có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực, không cần sầu lo bất cứ chuyện gì.
Người bình thường dù có tốn cả đời, cũng khó giải được một loại thuốc.
Ông ta cau mày, nghĩ ra rất nhiều cách giải quyết, thế nhưng cơ thể ông ta sắp không trụ được nữa rồi.
Việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi bệnh cho ông ta.
"Sách thuốc của nhà họ Thẩm đâu? Đưa đây cho tôi."
Cấp dưới sửng sốt một lát: "Bên đó vẫn chưa đưa tới."
Ichiro Matsumoto giận tím mặt: "Gì cơ? Vậy cậu tự mình đến đó một chuyến, nhất định phải lấy được sách thuốc về đây."
"Dạ."
Cấp dưới vội vàng rời đi, không lâu sau đã quay về với hai tay trống trơn.
"Ông chủ, bà cụ Thẩm nói, sách thuốc đang nằm trong tay con trai Thẩm Không Thanh của bà ta. Thẩm Không Thanh lại đi công tác rồi, rất nhanh sẽ quay về."
Sắc mặt của Ichiro Matsumoto rất tệ: "Rất nhanh? Nhanh là bao lâu?"
"Chuyện này..." Cấp dưới nhìn ông ta với ánh mắt dè dặt: "Nói là ba ngày sau. Bà cụ Thẩm vỗ n.g.ự.c cam đoan, ba ngày sau sẽ đưa sách thuốc đến."
Lời này không biết bà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sắc mặt của Ichiro Matsumoto u ám đến đáng sợ: "Thẩm Không Thanh đi công tác ở đâu?"
"Bà ấy cũng không biết."
Cơn giận của Ichiro Matsumoto bùng lên: "Vô liêm sỉ, thế mà lại dám dùng thủ đoạn chơi tôi, được thôi, vậy thì đừng trách tôi vô tình."
Đám người Trung Quốc đáng giận.
Ichiro Matsumoto yêu cầu gặp mặt bộ trưởng Phương, bộ trưởng Phương cũng thật sự đến gặp ông ta, thái độ rất tốt, thế nhưng đối với những điều kiện ông ta đưa ra, bộ trưởng Phương đều lờ đi.
Ông ấy sẽ không để hai cha con Liên Thủ Chính đến chữa bệnh cho Ichiro Matsumoto, nhất định phải phủi sạch quan hệ.
Về phần những bác sĩ khác, ông ấy tỏ vẻ, ông ấy đã gọi tất cả các bác sĩ hàng đầu Trung Quốc và phương Tây đến hội chẩn, họ đã cố gắng hết sức rồi.
Ông ấy còn tò mò hỏi, nếu bệnh tình của ông ta đã nghiêm trọng như vậy, vì sao còn gắng gượng đến Trung Quốc làm gì?
Ichiro Matsumoto tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn phải cố kiềm chế, nói cái gì mà ngưỡng mộ y học cổ truyền của Trung Quốc, hy vọng có thể tìm ra kỳ tích gì đó.
Bộ trưởng Phương hỏi lại: ông là bác sĩ hàng đầu còn không thể chữa khỏi cho mình, thì sao có thể mong cầu các bác sĩ Trung Quốc chữa khỏi cho ông?
Ông ấy không nói thẳng ra, nhưng hàm ý cũng chẳng khác gì, khiến Ichiro Matsumoto tức hộc máu.
Lúc này đây bộ trưởng Phương rất tự tin, ông ấy cũng được khen ngợi.
Đối với người hãm hại quốc gia của mình, ông ấy chán ghét từ bản năng.
Bệnh tình của Ichiro Matsumoto sắp không cầm cự được nữa, bên phía Trung Quốc lại không đồng ý chữa trị giúp, cấp dưới đều khuyên ông ta đến nước M.
Dù sao trình độ y học của nước M cao nhất ở thời điểm hiện tại.
Thế nhưng Ichiro Matsumoto đã từng đến nước M rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Chẳng bao lâu sau, bà cụ Thẩm xảy ra chuyện, cả người hôn mê bất tỉnh, bệnh viện đưa ra thông báo bà ấy bị bệnh nguy kịch, không thể chữa trị được.
Thẩm Không Thanh là người đầu tiên nhận được tin tức, ông ta vội vã quay về thủ đô.
Ông ta đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy mẹ mình đang hôn mê, hốc mắt ông ta đỏ hoe.
"Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi."
Nước mắt bà Thẩm lập tức tuôn rơi: "Chồng ơi, cuối cùng ông cũng về rồi. Mẹ đột nhiên hôn mê, gọi mãi mà không tỉnh. Bác sĩ nói không thể tra ra nguyên nhân, có thể bà ấy đã bị trúng độc."
Sắc mặt Thẩm Không Thanh trầm xuống, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-317.html.]
Đây là báo thù.
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi gọi một cuộc điện thoại. Chẳng bao lâu sau, Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều tới bệnh viện.
Nhìn thấy họ, vẻ mặt Thẩm Không Thanh vô cùng phức tạp: "Tôi muốn làm giao dịch với hai đứa."
"Nói đi." Thẩm Kinh Mặc thoáng liếc bà cụ Thẩm đang nằm trên giường bệnh, trong lòng có hơi cảm thán.
Con người dù kiêu ngạo đến đâu, rồi cũng sẽ ngã xuống thôi.
Thẩm Không Thanh bôn ba cả đường, vừa mệt mỏi vừa tức giận.
"Cứu mẹ tôi tỉnh lại, tôi sẽ giao hai tập sách thuốc của nhà họ Thẩm cho cháu."
Thẩm Kinh Mặc hỏi: "Sao chỉ có hai tập?"
Thẩm Không Thanh không chịu lật hết các lá bài: "Nếu hai đứa không đồng ý, tôi sẽ cầm sách thuốc đến cầu xin Ichiro Matsumoto."
Sở dĩ ông ta đi công tác, là vì muốn tránh bị mẹ ông ta và Ichiro Matsumoto ép buộc, dụ dỗ.
Thế nhưng không ngờ Ichiro Matsumoto lại tàn nhẫn đến mức đó, chó cùng rứt giậu.
Mấy ngày nay, Thẩm Kinh Mặc luôn nhờ người để mắt đến những người này, thế nên anh nắm rõ hướng đi của họ như trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, anh cũng không biết bà cụ Thẩm bị người ta hạ độc từ lúc nào.
Đến khi anh nhận được tin tức, bà cụ Thẩm đã trở thành thế này rồi.
"Chính Ichiro Matsumoto đã ra tay, sao ông còn đến cầu xin ông ta?"
Thẩm Không Thanh nhắm chặt mắt, quả nhiên là vậy. Ông ta đột nhiên cảm thấy nực cười, mẹ ông ta hiếu chiến cả đời, dùng mọi cách để tính kế, thế nhưng lại không tính được bản thân sẽ có một ngày như vậy.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình c.h.ế.t đi được?"
Thẩm Kinh Mặc nhìn về phía Liên Kiều, Liên Kiều khẽ gật đầu: "Được, giao sách thuốc ra trước, tôi cũng không muốn làm không công."
Sắc mặt Thẩm Không Thanh thay đổi: "Cháu không tin tôi?"
Liên Kiều không nhịn được mà bật cười, ông ta không biết tự hiểu lấy mình à: "Đúng, trong lòng tôi, độ tin cậy của ông là âm một trăm."
Thẩm Không Thanh tức hộc máu, quả nhiên Liên Kiều vô cùng khó chơi: "Vậy lấy gì đảm bảo cháu cầm sách rồi sẽ cứu mẹ tôi?"
Liên Kiều cau mày: "Ông không có lựa chọn, không phải ư?"
Cô không thèm lừa đảo đâu nhé.
Thẩm Không Thanh tức điên lên: "Tôi có thể đến tìm Ichiro Matsumoto."
Liên Kiều nhìn ông ta, cười tủm tỉm: "Vậy tôi sẽ tố cáo ông thông đồng với địch, thế thì nhà họ Thẩm ông sẽ xong đời."
Thẩm Không Thanh: "..."
Vì sao ông ta lại gặp loại đối thủ này? Vì sao?
"Cháu ác lắm."
Nụ cười của Liên Kiều càng ngọt ngào hơn: "Tôi vẫn luôn như thế, đây cũng đâu phải lần đầu tiên ông quen biết tôi, giả vờ làm ông chú ngây thơ làm gì không biết? Thiếu nam thiếu nữ ngây thơ mới được người ta yêu thích, còn ông chú thì... phụt."
Liên Kiều nở nụ cười châm chọc, kết hợp với biểu cảm khoa trương, trông vô cùng sinh động.
"Ha ha ha." Thẩm Kinh Mặc cũng cười, bạn gái anh đáng yêu quá đi mất.
Thẩm Không Thanh chẳng còn sức đâu mà tức giận nữa, từ khi gặp Liên Kiều, ông ta chưa từng thắng cô lấy một lần.
"Đây, cho cô hai tập sách thuốc này."
Liên Kiều nhận lấy sách thuốc, cẩn thận lật xem, thấy hai cuốn này có cùng nguồn gốc với cuốn sách trong tay cô, phân biệt là tập thứ nhất và tập thứ hai.
Cô tùy ý đọc lướt mấy phương thuốc trong đó, thấy không có vấn đề gì, còn cụ thể thế nào thì phải thí nghiệm mới biết được.
Cô nhét sách thuốc vào tay Thẩm Kinh Mặc: "Mọi người ra ngoài hết đi."
Thẩm Không Thanh không đồng ý, ông ta không dám để Liên Kiều ở lại đây một mình.
Liên Kiều mất bình tĩnh: "Tôi muốn g.i.ế.c bà ta thì chỉ cần mấy phút tôi, thế nhưng tôi sẽ không để bà ta c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy. Món nợ m.á.u bà ta nợ tôi, tôi sẽ bắt bà ta chậm rãi trả lại."
Cô hy vọng bà ta sống lâu hơn bất cứ ai.