Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 316
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:53
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trợ lý của bộ trưởng Phương vội vàng chạy vào, vẻ mặt căng thẳng: "Bộ trưởng Phương, chuyện ông Ichiro Matsumoto trúng độc đã truyền ra nước ngoài, cánh truyền thông của nước ngoài đang chỉ trích nước chúng ta lén hạ độc ông Matsumoto, muốn khơi mào tranh chấp giữa hai nước. Hiện tại dư luận rất bất lợi với chúng ta, phải làm sao bây giờ?"
Liên Kiều đã trải qua thời đại bùng nổ thông tin, cũng hiểu rõ thủ đoạn cạnh tranh của các ngôi sao trong giới giải trí, cách lợi dụng dư luận này là cách thường dùng nhất.
Trong lĩnh vực chính trị cũng vậy, một khi kiểm soát được dư luận thì đồng nghĩa với việc nắm kho báu trong tay.
Thu phục được lòng người, sẽ giành được thiên hạ.
Bộ trưởng Phương nhìn Liên Kiều với ánh mắt khiếp sợ, mọi chuyện đều đúng như dự đoán của cô.
Sự mẫn cảm này quá kinh người.
"Liên Kiều, cô có cách nào không?"
"Dời đi sự chú ý của dư luận." Ánh mắt Liên Kiều trở nên lạnh lùng: "Trong tay tôi có phương thuốc của ba mươi tám loại thuốc nước của dược phẩm Matsumoto, tôi có thể giao cho người có hứng thú."
Bộ trưởng Phương kinh ngạc há hốc miệng: "Cô lấy từ đâu?"
Liên Kiều nở nụ cười thản nhiên: "Lý Thời Trân đã từng nếm thử hàng trăm loại thảo dược và viết ra cuốn "Bản tóm tắt về dược liệu", còn tôi, trong lúc nếm thử thuốc nước độc quyền của dược phẩm Matsumoto đã vô tình giải mã được."
Vô tình? Rõ ràng cô cố ý thì có! Bộ trưởng Phương lại bị khiếp sợ thêm lần nữa: "Không ngờ cô còn có năng lực này! Cô đã giải mã chi tiết từng loại dược liệu ư?"
Cô có rất nhiều kỹ năng, thế nhưng kỹ năng nào cũng khiến người ta kinh ngạc.
Liên Kiều vô cùng tự tin, mượn sức dư luận để đánh nhau thôi mà, có gì đáng sợ đâu: "Sẽ mất một chút thời gian. Gia tộc Matsumoto đã tặng một món quà lớn cho tôi, căn cứ theo nguyên tắc có qua có lại, tôi cũng phải tặng họ một món quà lớn mới được."
Phương thuốc kia có thể giao cho bất cứ ai sử dụng, chỉ riêng nhà họ Liên không thể sử dụng, cô càng không thể sử dụng.
Thế thì thà tối đa hóa giá trị của nó còn hơn.
"Nói đúng lắm." Bộ trưởng Phương vô cùng hưng phấn: "Nhưng mà, không thể dùng danh nghĩa của cô, tương lai cô sẽ đứng ở vị trí cao, trên người không thể có vết nhơ nào."
"Làm gì có ai hoàn hảo?" Liên Kiều không cho là đúng, thế nhưng cô vẫn sẽ nhận ý tốt của ông ấy: "Vậy cứ làm theo ý ông đi."
Khi dư luận quốc tế đang bất lợi với Trung Quốc, Trung Quốc đột nhiên triệu tập một số quan chức ngoại giao của nước ngoài, nói trong tay có một món đồ, muốn chia sẻ với họ.
Nhóm quan chức của bộ ngoại giao đều có kiến thức rộng rãi, vừa nghe tin có một món đồ, họ lập tức ý thức được rằng món đồ kia có giá trị rất lớn, thế nên vội vàng liên hệ, báo tin cho nước mình. Sau đó, họ đồng loạt nhận được chỉ thị, nhất định phải giành được phương thuốc của loại thuốc nước kia về tay.
Đồ tốt ai cũng muốn giành.
Mấy năm nay, nhìn thấy ngành dược phẩm Nhật Bản phát triển vượt bậc, kiếm đầy bồn đầy bát, họ đã sớm thèm thuồng, tiếc là độ khó khi gia nhập ngành này quá lớn, có quá nhiều rào cản.
Nhưng nếu có phương thuốc, họ có thể gia nhập vào thị trường Đông Nam Á.
Lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc dùng những phương thuốc đó để trao đổi rất nhiều đồ với nước ngoài, song phương đều hài lòng.
Điều khiến cấp trên hài lòng hơn là có một vài quốc gia muốn nhập khẩu thuốc đông y của Trung Quốc, cứ vậy Trung Quốc kiếm được một khoản ngoại tệ, hơn nữa, đây còn là việc kinh doanh lâu dài.
Một vốn bốn lời, quá tốt luôn ấy chứ.
Vì thế Liên Kiều lại được khen ngợi, đương nhiên, chuyện này không được công khai, không tuyên bố với bên ngoài.
Làm vậy là để bảo vệ cô.
Dư luận nước ngoài dừng lại, đã cầm phương thuốc của người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ bôi đen người ta?
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Mọi người bắt tay làm hòa, cùng nhau làm giàu mới là đúng đắn.
Thế giới này không có bí mật, khi nước Nhật Bản biết tin, mọi chuyện đều đã xong xuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-316.html.]
Nhật Bản gửi đơn phản đối, đồng thời đưa ra yêu cầu trả lại phương thuốc cho họ. Thế nhưng đã nuốt vào rồi, sao những quốc gia kia nỡ nhả ra cho được?
Dư luận Nhật Bản lên tiếng như chẳng có tác dụng gì, dù sao ông cha nước M của họ cũng là một trong những bên tham gia.
Khi tin tức truyền đến tai cấp dưới tin cậy của Ichiro Matsumoto, cả người anh ta luống cuống, không màng lời dặn của ông chủ, lấy thuốc giải đã chuẩn bị từ trước ra đút cho ông ta uống.
Hai tiếng sau, Ichiro Matsumoto tỉnh lại. Ông ta yếu ớt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng vô cùng dọa người.
"Vì sao?" Tỉnh lại trước hai ngày so với kế hoạch.
Tuy ông ta đã đưa thuốc giải cho cấp dưới, thế nhưng điều kiện tiên quyết là trong trường hợp không có ai cứu ông ta, phải đợi đến ngày cuối cùng mới được đút thuốc giải cho ông ta.
Cấp dưới quỳ trước mặt ông ta, sợ hãi nhận tội: "Ông chủ, xảy ra chuyện rồi."
Sau khi nghe cấp dưới giải thích lý do, Ichiro Matsumoto cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, tầm mắt trở nên xám xịt.
Trong lúc ông ta hôn mê, đế chế dược phẩm của ông ta đã bị người ta chia năm sẻ bảy? Rốt cuộc là ai đã phản bội ông ta?
Những phương thuốc đó do ông ta và cháu gái ruột bảo quản, cháu gái ruột đã thề cả đời không lấy chồng để bảo vệ phương thuốc. Cô ta là người của gia tộc Matsumoto, chẳng có lý do gì mà phản bội gia tộc của mình cả.
Không được, ông ta phải quay về điều tra kỹ chuyện này.
Thế nhưng ông ta vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn rất yếu ớt, cộng thêm vừa chịu cú sốc lớn, tức giận công tâm, ông ta trợn mắt trắng, rồi hôn mê bất tỉnh.
Cấp dưới sợ hãi: "Ông chủ, ông Ichiro Matsumoto, ông tỉnh lại đi!"
Phòng bệnh hỗn loạn gà bay chó sủa, tin tức tất nhiên cũng bị truyền ra ngoài.
Ichiro Matsumoto đã tỉnh, nhưng lại hôn mê rồi.
Ngoài ra còn có đủ các loại tin đồn bay đầy trời.
Chẳng hạn như, chuyện Ichiro Matsumoto trúng độc thật ra chỉ là một vở kịch ông ta tự biên tự diễn.
Chẳng hạn như, thật ra Ichiro Matsumoto đang bị bệnh nặng, chỉ đang cố cầm cự mà thôi. Ông ta đến Trung Quốc với mục đích chiếm đoạt phương thuốc cổ truyền của Trung Quốc, hi vọng có thể tìm được cách chữa bệnh cho mình trong những cuốn sách thuốc kia.
Chẳng hạn như, Ichiro Matsumoto đột nhiên tỉnh lại không phải nhờ có thần y cứu chữa, mà do ông ta đã chuẩn bị thuốc giải từ trước.
Chẳng hạn như, vụ việc Ichiro Matsumoto trúng độc chỉ là âm mưu, người Nhật Bản nhân cơ hội này công kích Trung Quốc một cách thậm tệ trên phạm vi quốc tế.
Lời đồn ngày một lan rộng, phần lớn mọi người đều tin tưởng, dù sao Nhật Bản cũng không biết xấu hổ là gì, năm đó Trung Quốc phải chịu rất nhiều đau khổ, suýt chút nữa diệt vong.
Khi Ichiro Matsumoto lần nữa tỉnh lại, nghe thấy mấy lời đồn này, sắc mặt ông ta xanh mét, cả người run rẩy.
Khiến người bên cạnh sợ hãi không ngừng khuyên nhủ: "Ông chủ, ông kiềm chế một chút, đừng để cảm xúc quá kích động, tránh cho lại ngất đi thêm lần nữa."
Ichiro Matsumoto nghiến răng, mãi một lát lâu mới nén được cảm xúc đang quay cuồng xuống.
"Gọi điện thoại cho bộ trưởng Phương, nói tôi muốn mời Liên Kiều chữa bệnh cho tôi."
Ông ta nghi ngờ đây là chuyện tốt do Liên Kiều gây nên, thế nhưng ông ta lại cảm thấy một cô gái như cô không thể có năng lực này.
Chỉ trong nháy mắt đã có thể thay đổi thế cục, đây không phải chuyện do một người làm ra được.
Cấp dưới cẩn thận nói: "Tôi đã mời rồi, thế nhưng Liên Kiều kiên quyết từ chối, nói vẫn còn ít tuổi, tâm trí yếu ớt, không gánh nổi trách nhiệm."
Tâm trạng vừa bình tĩnh lại của Ichiro Matsumoto lại lần nữa quay cuồng, lồng n.g.ự.c đau đớn, suýt thì hộc máu.
Cấp dưới sợ hãi: "Ông đừng kích động, nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe."
Ichiro Matsumoto lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc. Ông ta do dự một lát lâu mới cho thuốc vào miệng.
Chỉ chốc lát sau, gương mặt trắng bệch của ông ta trở nên hồng hào: "Đã điều tra ra phối phương bị lộ từ đâu chưa?"