Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:51
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh Takahashi lại nhân cơ hội này dẫm cô một cước: "Chẳng những không nhìn ra bệnh tình thật sự, mà còn lừa dối mọi người. Cô có ý gì?"
Mitsui cũng lộ vẻ tức giận: "Tôi cũng cảm thấy rất lạ, cô Liên, mong cô cho chúng tôi một lời giải thích."
Mọi người thống nhất chĩa mũi dùi về phía Liên Kiều, chỉ hận không thể đá cô xuống vũng bùn lầy.
Nhóm phóng viên không ngừng chụp ảnh, hiện trường bùng nổ, đầu bộ trưởng Phương ong ong, sao đột nhiên lại xảy ra loại chuyện này?
"Mọi người yên lặng một chút, Liên Kiều không phải loại người như vậy."
Anh Takahashi cười lạnh một tiếng: "Không phải loại người như vậy ư? Thế hóa ra, cái danh thần y của cô ta chỉ là tâng bốc quá đà thôi à?"
Một bác sĩ y học cổ truyền của Trung Quốc vô cùng hoảng loạn, ông ta không nhịn được mà cất tiếng khuyên nhủ: "Liên Kiều, cô nói gì đi chứ."
Khóe miệng Liên Kiều cong lên, tạo thành một nụ cười châm chọc: "Ồ, tôi không nhìn ra là do tôi chưa từng thấy bệnh nhân trúng độc bao giờ chứ sao. Cũng tại tôi ít kiến thức, chứ không như mấy người, không những từng gặp bệnh nhân trúng độc, mà còn có thói quen hạ độc lẫn nhau."
Anh Takahashi nghe mà toàn thân khó chịu, mặt mũi anh ta đỏ bừng vì tức: "Cô đừng nói linh tinh."
Liên Kiều cười lớn: "Lạ thật, ông Matsumoto trúng độc, thế mà các người không vội vàng cứu chữa cho ông ta, trái lại có tâm trạng đứng đây chỉ trích tôi? Tâm lý này sai sai thì phải. Sao tôi cứ cảm thấy các người đang hy vọng ông ta c.h.ế.t đi ấy nhỉ? Có khi nào tôi cảm giác sai không?"
Nhóm bác sĩ Nhật Bản đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi: "Nói linh tinh, chúng tôi không có."
Về phần nhân viên công tác và bác sĩ Trung Quốc, họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liên Kiều nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, cô không nhịn được mà mỉm cười: "Tôi biết rồi, độc này là một trong số các người hạ, muốn dùng chiêu mượn đao g.i.ế.c người, đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu người Trung Quốc chúng tôi chứ gì? Mưu kế hay đấy, chẳng qua quá bỉ ổi."
Cô không những tẩy trắng cho bản thân, mà còn hung hăng đáp trả một đòn.
Nhóm nhân viên công tác đi theo ông Matsumoto vô thức chắn trước người ông ta, nhìn những người khác với ánh mắt đề phòng.
Anh Takahashi tức điên lên: "Linh ta..."
Không đợi anh ta nói xong, Liên Kiều đã cắt ngang: "Tôi nói gì cũng bị các người vu tội nói linh tinh, còn những lời lên án không có chứng cứ của các người là chân tướng đúng không? Làm người không thể tiêu chuẩn kép như thế được."
Nhóm phóng viên điên cuồng chụp ảnh, lần này họ săn được tin tức bùng nổ rồi.
Thấy tình hình không ổn, ông Kobayashi lập tức ra mặt: "Đừng ồn ào nữa, cô Liên, cô là một trong số ít các bác sĩ y học cổ truyền ở Trung Quốc, cô nhanh ra tay cứu ông Matsumoto đi."
Nghe vậy, Liên Kiều lùi về phía sau vài bước, gương mặt cô tràn ngập vẻ cảnh giác, giống như đang nói: các người lại đang mưu tính chuyện gì đúng không?
"Những bác sĩ có mặt ở đây đều có thể ra tay chữa trị, chỉ riêng tôi là không được. Tôi mới chỉ đứng một bên đã bị vu tội hạ độc, hất cho tôi cả đầu nước bẩn. Tôi không thể không nghi ngờ, đây là âm mưu nhằm vào tôi. Bộ trưởng Phương, tôi phải tránh hiềm nghi."
Bộ trưởng Phương thầm khen ngợi: phải thế mới đúng chứ! Hơn nữa, điều tuyệt vời nhất là cô vẫn còn trẻ, muốn nói gì thì nói, vì cô trẻ tuổi không hiểu chuyện, mọi người không tiện chấp nhặt với cô.
"Đúng đó, bác sĩ Nhật Bản cũng rất tài giỏi mà, không cần bác sĩ của nước chúng tôi ra tay. Tránh cho bị người khác nghi ngờ là có lòng hại người."
Ông ấy bày ta tư thế tránh hiềm nghi, đầu tiên kéo tất cả người phe mình về vị trí an toàn.
Ông ấy cũng không đồng ý để Liên Kiều ra tay cứu chữa, nếu không chữa khỏi thì ai chịu trách nhiệm đây?
Dám chơi thủ đoạn trên đầu họ trong loại trường hợp này, đúng là khinh người quá đáng.
Liên Kiều là kỳ tài hiếm gặp, là bảo bối, ông ấy tuyệt đối không cho phép bất cứ ai hủy hoại cô.
Cô là hy vọng của giới y học trong tương lai.
Ichiro Matsumoto đang hôn mê được mọi người vội vàng đưa đến bệnh viện, triệu tập tất cả những bác sĩ hàng đầu đến chữa trị cho ông ta, thế nhưng vẫn không có cách nào khiến ông ta tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-315.html.]
Bên phía Nhật Bản giận tím mặt, yêu cầu Trung Quốc gánh toàn bộ trách nhiệm, cũng đưa ra tối hậu thư rằng: nếu Ichiro Matsumoto có mệnh hệ gì, bọn họ sẽ gửi thư phản đối lên Bộ Ngoại giao.
Bộ trưởng Phương sứt đầu mẻ trán, sốt ruột điên lên được. Ông ấy không thể không triệu tập càng nhiều bác sĩ đến hội chẩn cho Ichiro Matsumoto.
Nhưng, Ichiro Matsumoto vẫn cứ hôn mê không tỉnh.
Bộ trưởng Phương đặc biệt đến nhà thăm hỏi Liên Thủ Chính: "Ông Liên, tôi chỉ đành đến nhờ ông giúp đỡ. Nếu Ichiro Matsumoto không khỏe lên, tất cả chúng ta đều sẽ gặp rắc rối."
Sắc mặt ông ấy rất tiều tụy, bọng mắt thâm đen, chứng tỏ mấy ngày nay không được ngon giấc.
Liên Kiều bưng trà bánh đến, bánh ngọt đi kèm với trà xanh: "Ngon lắm, mời ông nếm thử."
"Liên Kiều." Bộ trưởng Phương làm gì có tâm trạng ăn uống: "Đừng bận rộn nữa, cô ngồi xuống luôn đi. Ông Liên Thủ Chính, ông nghĩ sao?"
Liên Thủ Chính lại nhìn con gái, điều này khiến khóe miệng bộ trưởng Phương giật giật: "Ông Liên, ông đừng hỏi ý kiến Liên Kiều, con bé vẫn còn ít tuổi nên thường hành động theo cảm tính, ông cần phải suy nghĩ toàn diện."
Liên Kiều cầm bánh ngọt lên cắn một miếng: "Bộ trưởng Phương, ông sốt ruột gì chứ?"
Bộ trưởng Phương chỉ chỉ gương mặt tiều tụy vì mấy ngày không ngon giấc của mình: "Sao tôi không rốt ruột cho được? Tất cả các bên đều gây áp lực lên tôi, khiến tôi sắp suy sụp đến nơi."
Liên Kiều chậm rãi nhấp nháp trà bánh: "Cha tôi không thể ra mặt."
"Vì sao?" Bộ trưởng Phương khó hiểu hỏi, theo hiểu biết của ông ấy, Liên Thủ Chính là một người rất yêu nước.
"Thứ Ichiro Matsumoto trúng là hương trăm ngày của nhà họ Liên, chứ chẳng phải thuốc độc gì." Sắc mặt Liên Kiều rất khó coi: "Thuốc này chuyên trị chứng mất ngủ, dùng quá liều sẽ dẫn đến hôn mê bất tỉnh, trong vòng bảy ngày không có thuốc giải sẽ toi đời."
Thuốc này khá giống thuốc ngủ, nhưng được điều chế hoàn toàn bằng thảo dược.
Bộ trưởng Phương khiếp sợ không thôi, ông ấy không thể tin vào tai mình: "Cô nói gì? Thuốc của nhà họ Liên? Vậy cô thật sự hạ thuốc ông ta ư? Rốt cuộc vì sao cô lại làm vậy?"
Liên Kiều thản nhiên nói: "Không phải tôi. Chính Ichiro Matsumoto đã tự hạ thuốc mình."
Từ khi Ichiro Matsumoto chỉ đích danh cô làm hướng dẫn viên du lịch, cô đã biết ông ta sẽ gây chuyện rồi mà.
Chẳng qua, cô không ngờ rằng ông ta lại liều đến độ dùng chính cơ thể mình làm mồi nhử.
Chẳng trách người ta nói tiểu nhân thường tàn nhẫn, độc ác.
Bộ trưởng Phương hoang mang: "Tôi rối quá, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Cô nói chi tiết xem nào."
Đôi mắt Liên Kiều hiện lên một tia sắc bén: "Nói đơn giản là, Ichiro Matsumoto đã dùng cách nào đó để lấy hương trăm ngày rồi tự dùng lên người mình, chỉ vì để đạt được mục đích của bản thân."
Lòng Bộ trưởng Phương rối như tơ vò: "Mục đích gì?"
Liên Kiều một kim thấy máu: "Ông ta muốn lấy sách thuốc tổ truyền của nhà họ Liên."
Bộ trưởng Phương sợ ngây người: "Sao ông ta có thể tàn nhẫn với bản thân đến vậy nhỉ?"
Ông ta chính là Ichiro Matsumoto - người đứng trên hàng trăm triệu người, là nhân vật hàng đầu Nhật Bản, là người nhận được sự ủng hộ của biết bao nhiêu người.
"Cơ thể ông ta đã có vấn đề, không tàn nhẫn không được." Liên Kiều châm chọc với giọng điệu thản nhiên, Ichiro Matsumoto đã bị bệnh nặng, ông ta đang dùng mạng của mình để đánh cược: "Nếu tôi đoán không sai, thì bước tiếp theo ông ta sẽ lợi dụng dư luận quốc tế."
Bị bệnh nặng ư? Bộ trưởng Phương giật giật khóe môi, như thể phải chịu cú sốc lớn, sao ông ấy không nhìn ra nhỉ?
Bị bệnh còn chạy linh tinh, vừa xảy ra chuyện là đổ lên đầu Trung Quốc, con mẹ nó quá vô liêm sỉ.
Thoạt trông là một chính nhân quân tử, ai ngờ trong bụng toàn ý xấu.
Chẳng qua, đối với chuyện ông ta sẽ lợi dụng dư luận quốc tế, ông ấy vẫn ôm thái độ nghi ngờ: "Chuyện này... không thể nào."