Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:49
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/xc6A0TZr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Thẩm tức điên lên: "Con đứng lại, nói cho rõ ràng đi."

Bà ấy vất vả như vậy là vì ai? Sao ông ta không chịu hiểu cơ chứ?

Bước chân của Thẩm Không Thanh dừng lại:"Mẹ, nếu cuốn sách kia không nằm trong tay ông Khương, con sẽ quay về tìm mẹ."

Nhìn theo bóng lưng quyết đoán rời đi của con trai, bà cụ Thẩm phun ra một ngụm máu.

---

Liên Kiều bận rộn trong phòng thí nghiệm suốt một ngày, mãi đến khi đồng hồ điểm sáu giờ, cô mới rời khỏi phòng thí nghiệm.

Thẩm Kinh Mặc đang chờ cô ở căn tin, anh đã gọi sẵn đồ ăn. Liên Kiều rất đói bụng nên ăn lấy ăn để.

Thẩm Kinh Mặc không ngừng khuyên cô ăn chậm thôi, đừng vội.

Anh đưa cho cô một bát canh: "Hai mẹ con nhà họ Thẩm cãi nhau rồi."

Khóe miệng Liên Kiều cong lên: "Rất tốt. Vậy bên phía Ichiro Matsumoto thì sao?"

Trong mắt Thẩm Kinh Mặc tràn ngập sự chán ghét: "Trừ giao lưu y thuật Trung Quốc và Tây y, thì ông ta còn đi thăm thú phong cảnh thủ đô nữa."

Liên Kiều nghi ngờ vụ án trộm cắp nhà kho của nhà họ Liên là do một tay ông ta bày ra, tiếc là cô không có chứng cứ.

"Không có gì bất thường ư?"

Ông ta rất tham lam, ngoại trừ phương thuốc của nhà họ Thẩm, ông ta còn thèm khát cả sách thuốc của nhà họ Liên nữa, thế nên không thể không đề phòng ông ta."

Thẩm Kinh Mặc lắc đầu: "Tạm thời không có."

"Nhưng anh đã nhờ người nhìn chằm chằm ông ta rồi."

"Ừm."

Tốc độ ăn cơm của Liên Kiều dần chậm lại: "Bao giờ họ rời đi?"

Thẩm Kinh Mặc cười lớn: "Nói là đến giao lưu một tháng, chắc khoảng non nửa tháng nữa sẽ rời đi đó."

"Để em hỏi bộ trưởng Phương thời gian cụ thể." Tròng mắt Liên Kiều đảo quanh: "Người bạn ở Tô - ky - ô của anh có đáng tin không?"

Đôi mắt Thẩm Kinh Mặc sáng lên: "Cha ruột anh ta là người nước M, mẹ anh ta là người Nhật Bản, anh ta được cha ruột đưa về nước M từ khi còn nhỏ, đã hoàn toàn tây hóa nên vô cùng chú trọng lợi ích."

Liên Kiều hiểu ra, chỉ cần đưa đủ tiền là được.

"Vậy anh cứ bảo anh ta tiếp tục nghe ngóng đi, đồng thời gửi bản sao các phương thuốc y học cổ truyền nổi tiếng của Nhật Bản về đây, nhất là thuốc của gia tộc Matsumoto."

Thẩm Kinh Mặc vui vẻ: "Em định rút củi dưới đáy nồi à?"

Liên Kiều suy nghĩ rất rõ ràng: "Em không thích bị người khác ngấp nghé mọi lúc như thế. Ngoài ra em còn muốn thay thế hệ tiếp theo loại trừ hẳn mối nguy tiềm ẩn này."

Bao nhiêu thế hệ qua đi rồi mà vẫn không thể diệt tận gốc mối nguy này, điều này khiến cô rất khó chịu.

Nếu cô đoán không nhầm, Ichiro Matsumoto chính là thế lực bí mật đang cấu kết với bà cụ Thẩm.

Khiến cho sự hỗn loạn trong nước mấy năm qua chưa từng dừng lại.

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ anh sẽ dốc toàn lực ủng hộ: "Không thể để con chúng ta vừa sinh ra đã trở thành mục tiêu bị người ta để mắt tới được."

Khóe miệng Liên Kiều giật giật: "Con của chúng ta?"

"Sớm muộn cũng sẽ có thôi." Thẩm Kinh Mặc nhìn bụng cô: "Trước tiên sinh một bé gái trước. Con bé sẽ có đôi mắt to, gương mặt tròn tròn, khi cười rộ lên sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền, vô cùng ngọt ngào."

Càng nói, ánh mắt anh càng sáng rực lên, Liên Kiều không nhịn được mà mỉm cười, thoạt nghe cũng không tệ nhỉ?

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo trong sân để tiêu thực. Phùng Chấn Hoa đột nhiên đi tới: "Cô Liên."

"Có chuyện gì vậy?"

"Cái đó..." Phùng Chấn Hoa mấp máy môi, dường như có hơi khó xử. Anh ta khẽ liếc Thẩm Kinh Mặc một cái.

Thẩm Kinh Mặc vờ như không thấy, anh không những không tránh đi, mà còn thoải mái nắm bàn tay nhỏ của Liên Kiều.

Phùng Chấn Hoa do dự một lát lâu: "Tôi muốn xin nghỉ hai ngày."

Rõ ràng đây không phải những gì anh ta thật sự muốn nói, thế nhưng chẳng ai hỏi cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-314.html.]

"Được thôi." Liên Kiều đồng ý một cách sảng khoái: "Chỉ cần báo cho bộ phận nhân sự là được."

Phùng Chấn Hoa đáp vâng, Liên Kiều khẽ gật đầu với anh ta rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Phùng Chấn Hoa nhìn theo bóng lưng họ với ánh mắt ngơ ngác, đôi mắt u ám không rõ.

Về đến nhà mới, Liên Kiều gọi điện thoại cho bộ trưởng Phương. Vừa gọi, đầu bên kia đã nhấc máy, bộ trưởng Phương nói ngay: "Liên Kiều, tôi đang định tìm cô đây."

"Có chuyện gì thế ạ?" Liên Kiều dùng vai kẹp ống nghe, cô đưa hai tay lên tháo tóc xuống.

Bộ trưởng Phương nói: "Ông Ichiro Matsumoto muốn đến thăm Vạn Lý Trường Thành, chỉ định cô làm hướng dẫn viên du lịch."

Liên Kiều: "..." Đúng là rắc rối.

Nhóm người chậm rãi đi dọc Vạn Lý Trường Thành. Trong nhóm người đó có bạn bè nước ngoài, nhân viên công tác của Trung Quốc và các ông lớn trong giới y học, tổng cộng có khoảng hơn một trăm người, vô cùng náo nhiệt.

Ồ, đúng rồi, phía sau còn có đoàn phóng viên đến từ nhiều nước khác nhau nữa.

Liên Kiều khoác một chiếc ba lô, đội mũ lưỡi trai, mặc quần bò và áo sơ mi kẻ sọc, trông rất giản dị.

Cô đi tuốt phía trước, cầm loa giới thiệu cho mọi người nghe về các danh lam thắng cảnh. Cô rất giỏi ăn nói, thông thạo cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Cô thuộc làu làu các điển cố, cộng thêm lối ăn nói hài hước và hóm hỉnh khiến người nghe rất dễ hiểu.

Tất cả mọi người đều nhớ kỹ cô gải trẻ trung, xinh đẹp này.

Đi được một nửa, phần lớn mọi người đều mệt mỏi, nên họ dừng chân nghỉ ngơi.

Liên Kiều ngồi xuống ăn tạm bánh mì xúc xính và một ít trái cây.

"Cô Liên." Ichiro Matsumoto đi tới, nói: "Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh đi."

Liên Kiều vẫn ngồi im chẳng thèm động đậy: "Xin lỗi, tôi đã đồng ý với bạn trai rằng sẽ không chụp ảnh với người đàn ông khác. Bạn trai tôi rất hay ghen."

Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, còn có chuyện này nữa cơ à?

Thế nhưng, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói thẳng thừng thế nhỉ?

"Cô Liên, thời đại này đã cởi mở nhiều rồi, sao tư tưởng của cô vẫn còn bảo thủ thế? Trong thời đại nam nữ bình đẳng, cô có quyền tự do quyết định mình muốn chụp ảnh với ai."

"Đúng đó, sao có thể hạn chế bạn gái của mình thế nhỉ? Quá gia trưởng."

"Cô Liên, hay là cô đổi một người bạn trai khác đi?"

Liên Kiều nhìn họ, cười tủm tỉm đáp: "Không đổi. Anh ấy là người đàn ông của tôi, dù anh ấy có quậy đến thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ chiều chuộng anh ấy."

Giọng điệu cưng chiều bạn trai này, giống hệt một nữ tổng giám đốc bá đạo.

Mọi người: "..." Tự nhiên thấy lòng chua chua là sao nhỉ?

Ông Kobayashi cất tiếng: "Cô Liên, nghe nói mối quan hệ giữa hai nhà Liên - Thẩm không được tốt cho lắm, không muốn qua lại với nhau, vậy sao cô còn yêu đương với người của nhà họ Thẩm?"

Liên Kiều thản nhiên, hào phóng đáp: "Ồ, Thẩm Kinh Mặc yêu tôi, bằng lòng tặng toàn bộ cổ phần của Kinh Nhân Đường cho tôi, tôi và anh ấy không hề có xung đột về mặt lợi ích."

Mẹ nó, lại bị nhét một miệng cơm chó.

"Những người khác ở nhà họ Thẩm có đồng ý không?"

Hôm nay chú cháu Thẩm Không Thanh và Thẩm Kinh Mặc đều có việc bận nên không đến.

"Vì sao lại không?" Liên Kiều vén tóc mái lên, để lộ cái trán trơn bóng: "Tôi vừa xinh đẹp vừa giàu có, lại có tài hoa, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy người thứ hai như tôi."

Mọi người đều bị đánh bại, người này vừa tự luyến vừa có nội tâm mạnh mẽ.

Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, nhóm người lại tiếp tục tiến về phía trước. Đi được một lát, cơ thể Ichiro Matsumoto lảo đảo, ngã về phía Liên Kiều.

Liên Kiều phản ứng rất nhanh, cô giơ tay đỡ ông ta, hét lớn: "Ông Matsumoto tuổi già sức yếu, bị cảm nắng rồi."

Mọi người nghe vậy thì hoảng hốt không thôi. Ông Matsumoto rất nổi tiếng, nếu ông ta xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ có rắc rối.

Hai mắt ông Matsumoto nhắm chặt, đã ngất đi rồi.

Nhân viên công tác đi theo ông ta nhanh chóng đỡ lấy ông ta, nhóm bác sĩ tiến lên kiểm tra, sắc mặt cả đám đều thay đổi: "Không, không phải cảm nắng, là trúng độc."

Một viên đá khỏi dậy ngàn con sóng, khiến cho tất cả mọi người chấn động.

Đột nhiên, ông Kobayashi lớn giọng nghi ngờ: "Cô Liên, rõ ràng ông Matsumoto trúng độc, vì sao cô không nhìn ra? Cô được mọi người gọi là thần y cơ mà?"

Loading...