Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:47
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ichiro Matsumoto thả tay bà ấy ra: "Bao giờ bà đưa phương thuốc cho tôi?"
Bà cụ Thẩm đang rất vui vẻ: "Tôi đã bảo Không Thanh đưa đến đây. Tối nay ông cứ bảo người tới lấy là được."
Trên gương mặt gầy yếu của Ichiro Matsumoto lộ ra ý cười: "Được, rất sảng khoái, bà vẫn là cô cả nhà họ Trình sát phạt quyết đoán trước kia, khi nên ra tay sẽ ra tay, là người phụ nữ xuất sắc nhất mà tôi từng gặp."
Lúc này ông ta đang vui vẻ, nên không ngại tâng bốc bà ấy vài câu.
Bà cụ Thẩm không khỏi cười đắc ý: "Xuất sắc hơn người phụ nữ kia ư?"
Sắc mặt Ichiro Matsumoto sa sầm xuống: "Mới khen bà vài câu, bà đã tưởng thật rồi á? Bà là thứ gì mà đòi so với bà ấy?"
Câu nói vui giận bất thường, trở mặt không nhận người là dành riêng cho ông ta.
Nụ cười trên gương mặt bà cụ Thẩm cứng đờ, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ông đã cả đống tuổi rồi, mà vẫn nhớ bà ta mãi không quên? Thế sao năm đó ông lại nỡ g.i.ế.c bà ta?"
Ichiro Matsumoto đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bà ta: "Xem ra bà không muốn tiếp tục chữa trị nữa rồi."
Biểu cảm vẻ kiêu căng, coi thường, khinh bỉ trên gương mặt ông ta chẳng hề che giấu.
Loại người hám lợi, lòng dạ đen tối như bà ta mà đòi so sánh với người phụ nữ kia ư? Cũng không biết tự soi gương.
Bà cụ Thẩm cũng tung đòn sát thủ: "Ồ, vậy ông không muốn phương thuốc nữa rồi."
Ichiro Matsumoto lạnh lùng liếc bà ta, rồi xoay người rời đi. Mắt thấy ông ta đã ra đến cửa phòng, bà cụ Thẩm không khỏi sốt ruột, cuối cùng cũng biết sợ:
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, xin ông tiếp tục chữa trị giúp tôi."
So với tính mạng, mặt mũi có là gì đâu?
Bà ấy vất vả lắm mới chống đỡ được đến hôm nay, ai cũng không thể ngăn cản bà ấy sống những ngày tháng tốt đẹp.
Ichiro Matsumoto cong môi, nở một nụ cười châm chọc, sợ c.h.ế.t như thế còn tự cho bản thân là đúng.
Thế nhưng khi ông ta xoay người, gương mặt ông ta lại tràn ngập ý cười, gật đầu nói: "Được, tiếp tục hợp tác."
Hai người lại bắt đầu cuộc xã giao đầy giả tạo, sau khi hẹn xong thời gian lần điều trị tiếp theo, Ichiro Matsumoto mới mang theo nhóm nhân viên rời đi.
Chờ Ichiro Matsumoto rời đi, Thẩm Không Thanh xuất hiện ở lối đi an toàn với ánh mắt u ám.
Ông ta thật sự tìm được mật thất dưới tầng hầm ngầm, điều này khiến trái tim ông ta hoàn toàn chấn động.
Không biết bao lâu sau, ông ta mới tiến vào phòng bệnh của bà cụ Thẩm: "Mẹ."
Bà cụ Thẩm nhìn đứa con trai yêu quý, ánh mắt tràn ngập yêu thương: "Không Thanh, thoạt trông sắc mặt của con không tốt lắm, sao vậy? Do ngủ không ngon hay do áp lực quá lớn? Con đừng sốt ruột, mọi chuyện sẽ dần ổn thôi, Thẩm Kinh Mặc không phải đối thủ của con..."
Thẩm Không Thanh cố kiềm chế sự chua xót trong lòng, gắng gượng nở một nụ cười: "Con không sao. Thẩm Kinh Mặc cũng mang họ Thẩm, dù con có bại dưới tay nó cũng chẳng sao cả..."
Mẹ ông ta không phải loại người như vậy, đúng, tuyệt đối không phải.
Tất cả những gì Liên Kiều nói đều chỉ là lời bậy bạ, dù cô biết trong nhà cũ của nhà họ Thẩm có mật thất thì sao? Chắc chắn là Liên Thủ Chính nói cho cô nghe, không có ý nghĩa gì cả.
Bà cụ Thẩm tức giận lườm ông ta: "Không được, tuyệt đối không được. Mẹ phải tốn rất nhiều công sức mới giành được Kinh Nhân Đường, không muốn may áo cưới cho người khác. Không Thanh, nếu con dám đưa Kinh Nhân Đường cho người khác, mẹ sẽ không nhận con làm con nữa."
Trái tim Thẩm Không Thanh trầm xuống: "Mẹ, trong lòng mẹ, Kinh Nhân Đường và con, bên nào quan trọng hơn?"
Bà cụ Thẩm ngẩn người, bà ấy có hơi hối hận vì bản thân đã quá nặng lời, bà ấy của hiện tại chỉ còn mỗi đứa con này thôi.
"Đương nhiên là con, thế nhưng Kinh Nhân Đường là của hai mẹ con ta, thà hủy hoại, cũng không thể đưa cho người khác."
"Thà hủy hoại?" Thẩm Không Thanh tái mặt, Kinh Nhân Đường là tâm huyết mấy đời của nhà họ Thẩm, sao có thể nói hủy là hủy được?
Bà cụ Thẩm khẽ thở dài: "Mẹ chỉ so sánh thôi. Không Thanh, con có mang sách thuốc đến không? Đưa cho mẹ xem nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-313.html.]
Có lẽ sách thuốc nhà họ Thẩm gồm năm tập, thế nhưng bà ấy chỉ tìm thấy bốn tập, một tập trong tay bà ấy, ba tập còn lại trong tay con trai bà ấy, dùng để điều chế các loại thuốc viên.
Ánh mắt Thẩm Không Thanh khẽ thay đổi, ông ta vỗ trán, che giấu sự phức tạp nơi đáy mắt: "Sách thuốc ư? Con vội quá nên quên mất rồi."
Bà cụ Thẩm cũng không nghĩ nhiều: "Vậy con về lấy đi. Con đừng cảm thấy mẹ rắc rối, Không Thanh, ở bệnh viện chán lắm."
Thẩm Không Thanh nhìn mẹ mình bằng ánh mắt sâu thẳm, càng nhìn càng nghi hoặc: "Để con tìm cho mẹ mấy cô gái lanh lợi biết hát biết nhảy đến trò chuyện với mẹ nhé?”
Ông ta biết mẹ ông ta rất lợi hại, chỉ dựa vào bản thân đã có thể giành được Kinh Nhân Đường về tay, thậm chí còn lôi kéo nhóm người có quyền lực chống lưng cho mình.
Mấy năm nay, bà ấy đã làm rất nhiều chuyện.
Bà ấy mưu tính thế nào, có tình nhân ra sao, ông ta đều không quan tâm, thế nhưng ông ta cũng có giới hạn.
Bà cụ Thẩm từ chối: "Không, mẹ không thích ồn ào."
Thẩm Không Thanh suy nghĩ, rồi rút một quyển sách từ trên giá sách cạnh giường bệnh: "Vậy con đọc một đoạn Hồng Lâu Mộng cho mẹ nghe. Không phải mẹ thích cuốn Hồng Lâu Mộng nhất ư?"
Đến lúc này, cuối cùng bà cụ Thẩm cũng nhận thấy điều bất thường: "Không Thanh, con sao vậy? Con không muốn để mẹ đọc sách thuốc ư?"
Thẩm Không Thanh không trả lời, mà hỏi: "Con nghe nói thân phận của Ichiro Matsumoto là giả. Cha ông ta là người phụ trách chính của lực lượng 731 đúng không?"
Bà cụ Thẩm tái mặt: "Con nghe ai nói?"
Bà ấy vô cùng khiếp sợ, xen vào đó là sự lo lắng, chứ không phải hoang mang khó hiểu.
Trái tim Thẩm Không Thanh hoàn toàn trầm xuống, bà ấy lo lắng cái gì: "Xem ra chuyện đó là sự thật."
Bà cụ Thẩm quát với giọng điệu quái gở: "Mặc kệ ông ta có thân phận gì, chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi cho mẹ, thì đều là bác sĩ giỏi. Lại nói, hiện tại cũng không phổ biến chuyện nợ cha con trả nữa."
Thẩm Không Thanh lặng lặng thở dài: "Thế nhưng sẽ có báo ứng."
"Ông ta đang sống tốt, nào có báo ứng gì?" Bà cụ Thẩm bắt đầu mất kiên nhẫn: "Con mang ba tập sách thuốc kia đến đây, mẹ muốn xem ngay bây giờ."
Bà ấy trực tiếp ra lệnh, không cho phép con trai phản bác.
Thẩm Không Thanh nhìn bà ấy với ánh mắt sâu thẳm, trong mắt ngập tràn sự tiếc nuối: "Sách thuốc mất rồi."
"Con..." Bà cụ Thẩm sợ hãi, nhớ đến cuốn sách trong phòng ngủ mình cũng mất, bà ấy vô cùng bất an: "Con nói gì cơ?"
Thấy vẻ mặt bà ấy khác thường, trong lòng Thẩm Không Thanh hoang mang rối loạn: "Mẹ, cuốn sách thuốc kia của mẹ đâu? Con muốn xem."
Chẳng lẽ bà ấy đã đưa cho Ichiro Matsumoto rồi? Bà ấy sẽ không hồ đồ thế chứ?
Bà cụ Thẩm ấp úng, bà ấy kiếm cớ đáp qua loa. Bà ấy không thể nói cho con trai rằng, sách thuốc đã bị bà ấy đánh mất.
Lúc trước bà ấy nằng nặc đòi giữ một cuốn, là vì có lòng riêng, vì sợ con trai bất hiếu nên lấy sách thuốc để khống chế ông ta.
Thế nhưng lúc này sách thuốc đã bị mất, đây là trách nhiệm của bà ấy.
Thẩm Không Thanh sốt ruột hỏi: "Mẹ, mẹ mau nói đi."
"Cuốn đó... cũng bị mất rồi." Bà cụ Thẩm không thể che giấu được nữa, đành phải tiết lộ một phần sự thật: "Đoán chừng đang nằm trong tay ông Khương."
"Thật ư?" Sắc mặt Thẩm Không Thanh rất tệ, ông Khương là tình nhân của bà ấy, sao lại trộm sách thuốc?
Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn: "Bị mất thật? Hay mẹ đã tặng người ta?”
Giọng điệu lạnh tanh của ông ta chọc giận bà cụ Thẩm: "Sao con lại hỏi mẹ với giọng điệu đó hả? Mẹ là mẹ con, không có mẹ sẽ không có con."
"Vâng, tất cả đều là công lao của mẹ." Lòng Thẩm Không Thanh nóng như lửa đốt, thầm nghĩ muốn tìm sách thuốc về: "Thế nhưng, đầu tiên con là người Trung Quốc, sau đó con là con cháu của nhà họ Thẩm."
Sau khi để lại những lời này, ông ta xoay người rời đi.