Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chú muốn lấy lại chức vị của chú lắm à?"

Kinh Nhân Đường không có chủ tịch, cũng không có tổng giám đốc, chức vị cao nhất là quản lý, mấy năm nay vẫn luôn do Thẩm Không Thanh đảm nhiệm.

"Chức vị đó vốn là của chú, chú đã ngồi ở vị trí đó mấy chục năm rồi. Trong nhiệm kỳ của mình, chú đã phát triển Kinh Nhân Đường lên một độ cao nhất định, chú có công với Kinh Nhân Đường."

Thẩm Kinh Mặc bật cười: "Nhóm cổ đông cũng có ý này à?"

Thấy anh cười, trong lòng Thẩm Không Thanh chợt dâng lên một nỗi bất an khó hiểu: "Đúng, họ đều ủng hộ chú giữ chức quản lý của Kinh Nhân Đường. Chú đã gọi điện thoại cho họ rồi, họ sẽ tới nhanh thôi."

Vừa dứt lời, Liên Kiều đã tiến vào: "Xin chào, tôi tới rồi."

Cô thản nhiên chọn một vị trí rồi ngồi xuống, sau đó lấy bình nước của mình ra, dáng vẻ như sẽ bắt đầu một cuộc đàm phán trong thời gian dài.

Thẩm Không Thanh nhướng mày: "Liên Kiều, sao cháu lại tới đây? Kinh Mặc, cháu thông báo cho nó à? Nó không phải người nhà họ Thẩm, sao có thể tham dự hội nghị cổ đông?"

Thẩm Kinh Mặc uể oải đáp: "Cô ấy là cổ đông mà."

Thẩm Không Thanh rất sợ Liên Kiều, chỉ cần nhìn thấy cô là ông ta sẽ gặp xui xẻo: "Cô Liên Kiều, thân phận của cháu khá đặc biệt, dù trong tay cháu có sở hữu cổ phần đi nữa, cũng không tiện tham gia. Xin lỗi, mời cháu ra ngoài."

Liên Kiều không thèm khách sáo với ông ta: "Ông bớt nói nhảm đi, vào thẳng vấn đề xem nào. Hôm nay ông muốn thảo luận về chủ đề gì?"

Thẩm Kinh Mặc cười nhìn cô: "Thẩm Không Thanh có tư cách đảm nhiệm chức quản lý của Kinh Nhân Đường không."

"Những cổ đông khác vẫn chưa đến..." Thẩm Không Thanh cảm thấy họ rất không tôn trọng người khác.

Liên Kiều nhìn ông ta với ánh mắt thương hại: "Họ sẽ không đến đâu."

Thấy biểu cảm của cô, lông tơ toàn thân Thẩm Không Thanh dựng đứng cả lên. Cô lại làm gì rồi: "Cháu nói gì? Sao cháu biết?"

Liên Kiều mở bình nước ra, nhấp một ngụm nước: "Bọn họ nói cho tôi biết đó."

Lòng Thẩm Không Thanh trầm xuống, ông ta có một loại dự cảm không tốt: "Vì sao?"

Liên Kiều nở nụ cười đáng yêu: "Bởi vì họ đã bán hết cổ phần trong tay cho tôi rồi. Nói cách khác, hiện tại trong tay tôi sở hữu ba mươi bảy phần trăm cổ phần, là cổ đông lớn thứ hai của Kinh Nhân Đường. Nếu tôi không có tư cách tham gia đại hội cổ đông, thì tất cả mọi người đều không có tư cách."

Thẩm Kinh Mặc kịp thời bổ sung một câu: "Cộng với mười lăm phần trăm cổ phần trong tay tôi, hai chúng tôi nắm giữ năm mươi hai phần trăm."

Thẩm Không Thanh như thể phải chịu cú sốc lớn, sét đánh giữa trời quang: "Không thể nào, chúng mày lừa tao."

Đó vừa là bạn bè, vừa là đồng minh mà mẹ con ông ta đã quen biết mấy chục năm, sao họ có thể phản bội mẹ con ông ta cơ chứ?

Liên Kiều cười lớn: "Ông thử hỏi họ mà xem."

Thẩm Không Thanh chợt nhớ đến ánh mắt đồng tình hồi nãy của Thẩm Kinh Mặc, trái tim ông ta lạnh toát: "Liên Kiều, mày giỏi lắm."

Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì?

Liên Kiều vô cùng nghiêm túc nói: "Đúng rồi, thân là cổ đông, tôi có quyền yêu cầu ông bảo quản kỹ phương thuốc, không thể đưa cho Ichiro Matsumoto."

Đầu óc Thẩm Không Thanh choáng váng: "Mày nói linh tinh gì thế?"

Mấy ngày nay Liên Kiều luôn nhờ người để mắt đến mẹ con họ, nên tra được rất nhiều tin tức: "Bà cụ Thẩm và Ichiro Matsumoto thống nhất thỏa luận: bà cụ Thẩm sẽ tặng ba trăm sáu mươi tám phương thuốc của Kinh Nhân Đường cho Ichiro Matsumoto, đổi lại ông ta sẽ chữa bệnh cho bà ta..."

Thẩm Không Thanh khiếp sợ đứng phắt dậy, ông ta tái mặt: "Liên Kiều, mày có biết bản thân đang nói gì không? Đây là lời tố cáo vô cùng nghiêm trọng, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó."

Liên Kiều nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Con người có thể ích kỷ, thế nhưng không thể vì sự ích kỷ của mình mà tổn hại đến lợi ích quốc gia.

"Đừng nói với tôi là ông cũng không biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-312.html.]

Thẩm Không Thanh rất không muốn tin, thế nhưng hôm qua mẹ ông ta đột nhiên nói muốn xem sách thuốc, bảo ông ta đưa toàn bộ sách thuốc sang chỗ bà ấy.

Bà ấy nói bà ấy nhàm chán, muốn xem sách thuốc để g.i.ế.c thời gian. Hơn nữa bà ấy muốn xem trong mấy cuốn sách thuốc kia có cách chữa bệnh của bà ấy không.

Ông ta không nghĩ nhiều, đang định tối nay khi đến thăm bà ấy thì sẽ mang đến theo.

Thế nhưng lúc này nghĩ lại, ông ta âm thầm sợ hãi.

"Mẹ tôi sẽ không làm vậy. Bà ấy là người hiểu rõ hơn ai hết sách thuốc do tổ tiên truyền lại quý giá đến mức nào."

Liên Kiều khẽ lắc đầu, ông ta cũng đã tái mặt rồi, còn phủ nhận gì nữa: "Dù quý giá đến đâu, cũng không quan trọng bằng tính mạng bà ta."

Thẩm Không Thanh càng nghĩ càng bất an: "Mày chỉ biết nói bậy là giỏi. Ichiro Matsumoto là bác sĩ nổi tiếng có nhân phẩm cao thượng, sẽ không làm loại giao dịch này đâu."

Ông ta nói vậy không biết là để thuyết phục bản thân, hay để thuyết phục người khác nữa.

Liên Kiều thẳng thừng chọc thủng ảo tưởng của ông ta: "Tên thật của Ichiro Matsumoto là Saburo Ishii. Cha ông ta là thành viên chủ chốt của lực lượng 731. Sau khi cuộc chiến thất bại, cha ông ta dùng người Trung Quốc làm vật thí nghiệm, thành công nghiên cứu ra vũ khí sinh vật, giao cho chính phủ nước M để đổi cơ hội sống sót. Sau này ông ta đổi tên đổi họ, bồi dưỡng con trai trở thành bác sĩ y học cổ truyền tiếng tăm lừng lẫy ở Nhật Bản. Thật ra, năng lực Tây y của ông ta cũng nổi bật lắm, dù sao gia đình cũng có truyền thống học giỏi mà."

Lực lượng 731, là lực lượng khét tiếng nhất trong lịch sử, bọn họ sử dụng người Trung Quốc làm vật thí nghiệm để thí nghiệm các vũ khí sinh học và hóa học.

Bọn họ đã phạm rất nhiều tội ác buồn nôn, thế nhưng đều trốn thoát được, Không thể không nói, đây đúng là chuyện cười.

Có một người cha như vậy, sao Ichiro Matsumoto có thể có nhân phẩm cao thượng cho được?

Thẩm Không Thanh giống như bị người ta bóp cổ, cảm giác hít thở không thông: "Mày... Sao mày biết những chuyện này?"

Liên Kiều không trả lời, mà nói tiếp: "Tôi còn biết, ông ta và mẹ ông là người quen cũ."

Tầm mắt Thẩm Không Thanh biến thành màu đen: "Mày nói bậy!"

Liên Kiều lắc đầu tỏ vẻ thương hại ông ta: "Tôi còn biết, dưới thư phòng ở nhà trên của nhà ông còn có một gian tầng hầm ngầm, hiệu quả thông gió rất tốt, có thể để người ta sống ở đó."

Thẩm Không Thanh như thể phải chịu hàng vạn cú sốc, cảm xúc của ông ta suy sụp: "Không thể nào. Đến tao cũng không biết..." Đây là chuyện nhà ông ta cơ mà.

Liên Kiều cười lạnh một tiếng: "Nếu ông không tin thì về nhà mà xem. Thẩm Không Thanh, sao cái gì ông cũng không biết thế? Ông giả vờ đúng không?"

Thẩm Không Thanh lao ra ngoài như một cơn gió, đụng trúng người khác mà vẫn không phát hiện ra. Ông ta chạy như điên, khiến mọi người không ngừng thét chói tai.

Những người bị ông ta đụng ngã đứng dậy một cách khó khăn, vẻ mặt hoang mang: "Ông Thẩm Không Thanh bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bà cụ Thẩm sắp không xong rồi?"

Nhóm đồng nghiệp cũng rất khó hiểu: "Có lẽ vậy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông Thẩm Không Thanh mất khống chế như vậy đấy."

Thẩm Kinh Mặc đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả lảo đảo của Thẩm Không Thanh, anh khẽ lắc đầu: "Hiện tại ông ta rất suy sụp."

"Ừm, để xem ông ta lựa chọn thế nào." Ánh mắt Liên Kiều híp lại, vô cùng nguy hiểm: "Chuyện đã lửa sém lông mày rồi, có vài người không ép không được."

Trong bệnh viện, bà Thẩm đang thử cử động tay chân, không ngờ lại cử động được thật. Bà ấy mừng rỡ không thôi: "Matsumoto, y thuật của ông thật sự rất cao siêu, người trong nước tôi khó mà sánh bằng."

"Đều nhờ thuốc tốt cả." Ichiro Matsumoto nhìn bà ấy bằng ánh mắt thản nhiên: "Nói đến y thuật, y thuật của cha con Liên Thủ Chính cũng không kém hơn tôi."

Bà cụ Thẩm cau mày, dù y thuật của họ lợi hại thì có ích gì đâu? Nhà họ Liên và nhà họ Thẩm là kẻ thù truyền kiếp.

"Bệnh của tôi có thể khỏi hẳn không?"

Ichiro Matsumoto bắt mạch rồi mới đáp: "Uống thêm ba viên thuốc nữa là được."

Bà ấy đã uống hai viên và thấy được hiệu quả.

Bà cụ Thẩm vô cùng hưng phấn: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn."

Bà ấy không muốn làm kẻ vô dụng, cảm giác toàn thân không thể nhúc nhích vô cùng đau khổ.

Loading...