Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:09:41
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước kia tốt biết bao, Liên Thủ Chính không có con gái nên đối xử rất tốt với chị em cô ta, có món gì ngon đều giữ lại cho chị em cô ta một phần.
Có việc cần nhờ ông, ông cũng sẽ nhanh chóng đồng ý.
Từ nhỏ mẹ cô ta đã dạy rằng, phải chăm chỉ lấy lòng ông chủ, biết đâu khi ông chủ vui vẻ sẽ giới thiệu cho chị em cô ta một đối tượng có gia thế tốt, đoán chừng còn cho thêm của hồi môn, chị em cô ta sẽ chẳng cần lo lắng gì cả.
Thế nhưng từ khi có Liên Kiều, toàn bộ tâm tư của Liên Thủ Chính đều đặt trên người con gái, vắt óc nghĩ cách lấy lòng cô, ném mấy chị em cô ta ra sau đầu.
Lần nào họ về nhà cũng không gặp được Liên Thủ Chính, ông luôn lượn lờ bên cạnh Liên Kiều.
Liên Kiều cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của họ, cướp luôn cả sự quan tâm, chăm sóc của ông chủ.
Liên Thủ Chính nhìn mấy chị em họ với ánh mắt kinh ngạc, giống như đang nhìn những người xa lạ.
Mấy đứa này lớn lên dưới sự chứng kiến của ông, trước đây rõ ràng tam quan rất ngay thẳng, sao bây giờ lại biến thành thế này?
Liên Kiều không vui, cô thẳng thừng châm chọc: "Ồ, đó là lỗi của tôi chắc? Tôi không nên xuất hiện, đúng không? Anh trai ruột của tôi vẫn chưa nói gì đâu, mấy người các người có tư cách gì mà nói mấy lời đó?"
Nói thật, dù cô không dựa vào nhà họ Liên, cô vẫn có thể tạo ra thành tựu xuất sắc, vẫn có thể sống cuộc sống vui vẻ theo ý mình.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lợi dụng nhà họ Liên. Cô hiểu một cách sâu sắc rằng, hưởng thụ bao nhiêu, thì phải trả giá bấy nhiêu. Trách nhiệm càng lớn, năng lực phải càng mạnh.
Đây là quan hệ nhân quả.
Thế nhưng những người này thì sao? Trừ đòi hỏi ra, họ đã bao giờ nghĩ đến việc báo đáp chưa?
Đỗ Hành nghe mà cũng cảm thấy chối tai. Em gái anh ta, anh ta không nỡ nói nặng một câu: "Liên Kiều, đừng để ý đến đám sói mắt trắng này. Ôi, đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù."
Liên Nhất xấu hổ không thôi: "Đỗ Hành, sao anh có thể nói vậy?"
Đỗ Hành vẫn luôn không có ấn tượng tốt với cô ta, cảm thấy cô ta quá hư vinh. Rõ ràng chỉ là con gái người hầu của nhà họ Liên, thế mà ở trước mặt người khác, cô ta luôn giả vờ là con cái nhà họ Liên.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi."
Cậu cả Liên đột nhiên cất tiếng hỏi: "Cái gì gọi là "cũng vì thế nên mẹ tôi mới cảm thấy áp lực"? Liên Kiều gây áp lực gì cho bà ta, mà lại khiến bà ta làm liều như thế?"
Anh ấy không thích nghe lời này, em gái anh ấy tốt như vậy, không ai có thể chỉ trích cô.
"Cái đó..." Sắc mặt Liên Nhất đỏ bừng, khó mà nói nên lời.
Lòng Liên Kiều sáng như gương: "Là sợ sau khi em quản lý nhà họ Liên, sẽ đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài, không để cho họ tiếp tục chiếm hời của nhà họ Liên nữa. Dù sao em và họ không cùng nhau trưởng thành, sẽ không có tình cảm."
Họ đã quen chiếm hời của người khác, sẽ cảm thấy những thứ đó đều là của họ, một ngày nào đó không thể chiếm nữa, họ sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Giống như một tên ăn mày, mỗi ngày bạn cho gã một đồng tiền, ban đầu gã sẽ cảm kích bạn, nhưng thời gian qua đi, gã sẽ tập mãi thành quen.
Một ngày nào đó bạn không cho gã tiền nữa, gã sẽ hận bạn.
Đây là bản chất con người.
Sắc mặt ba chị em đồng loạt thay đổi, có lẽ là do bị nói trúng tim đen.
Bọn họ lớn lên ở nhà họ Liên, ăn mặc đều giống như người nhà họ Liên, thế nên càng ngày, họ càng coi bản thân thành người của nhà họ Liên.
Lúc chú Cường biết tin thì vội vàng chạy tới. Ông ta trách ba đứa con, đuổi họ nhanh quay về trường học, nếu không có chuyện gì thì đừng về đây nữa.
Thế nhưng nói mãi mà Liên Tam không chịu rời đi, nhất quyết yêu cầu nhà họ Liên giúp đỡ cứu mẹ anh ta ra ngoài.
Chú Cường giận tím mặt, ông ta tát Liên Tam một cái, khiến anh ta choáng váng không thôi. Anh ta căm giận hét lên: "Tôi không có người cha như ông."
Chú Cường nhắm mắt lại, sao mọi chuyện lại biến thành thế này: "Ông chủ, tôi muốn rời đi."
Liên Thủ Chính ngây người, ông luôn coi chú Cường như anh em ruột, từ nhỏ hai người đã cùng nhau trưởng thành, chưa từng xa nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-311.html.]
"Rời đi? Đi đâu?"
Mấy hôm nay chú Cường đã suy nghĩ rất nhiều, trước nay ông ta vẫn luôn dựa vào nhà họ Liên, chưa từng gánh vác trách nhiệm của một người cha. Hiện tại ông ta cũng nên tự lập rồi.
"Tôi định tìm một công việc đầu bếp, thuê một căn trọ nhỏ rồi nuôi nấng ba đứa bé này, dạy dỗ chúng cho cẩn thận."
Nhà họ Liên là nhà họ Liên, ông ta là ông ta, vốn khác biệt, thế nhưng con cái của ông ta lại cứ vô thức coi mình trở thành con cái của nhà họ Liên.
Đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Ba người kia nghe vậy thì tái mặt, cha rời đi rồi, họ còn có thể ở lại nhà họ Liên không?
Mãi đến giờ phút này, họ mới ý thức được, cha bọn họ chính là cầu nối giữa họ và nhà họ Liên.
"Cha, đừng mà, cha đừng làm bậy."
"Đúng vậy, cha đã ở nhà họ Liên nửa đời rồi, căn bản chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
Chú Cường vẫn bình tình, kiên trì với quyết định của mình. Liên Thủ Chính khẽ thở dài: "Ra ngoài sẽ vất vả lắm."
Chỉ cần là nơi có người, sẽ có đấu đá.
Chú Cường thở dài, nếu ông ta không rời đi, ba đứa con ông ta sẽ hoàn toàn hư hỏng: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần."
Liên Thủ Chính vỗ vỗ bờ vai ông ta: "Được rồi, ông có thể quay về bất cứ lúc nào."
Chú Cường đi rồi, mạnh mẽ kéo ba đứa con rời đi theo.
Liên Thủ Chính đau lòng vài ngày, Liên Kiều bèn ném luận văn tốt nghiệp cho ông, nhờ ông xem giúp.
Liên Thủ Chính vốn chỉ định xem qua loa, thế nhưng càng đọc lại càng có hứng thú, ánh mắt sáng rực.
"Trình độ của con rất cao, có lẽ cha sẽ phải mất vài ngày để đọc và tìm minh chứng, mới có thể trả lời con đấy."
Liên Kiều cười tủm tỉm đáp: "Dạ, con cũng không cần gấp."
Liên Kiều nhận điện thoại, sau khi nhắn với cha một câu, cô bèn vội vàng ra ngoài.
Trong trụ sở của Kinh Nhân Đường, Thẩm Không Thanh và Thẩm Kinh Mặc ngồi đối diện nhau, vẻ mặt cả hai đều rất nghiêm túc.
"Kinh Mặc, mấy ngày qua tận tâm tận lực lo liệu chuyện của Kinh Nhân Đường, ổn định thế cục, cháu đã vất vả rồi, chú rất vui mừng. Thế nhưng cháu học Tây y, có chuyên môn phẫu thuật, về sau cháu cứ chuyên tâm phẫu thuật cho bệnh nhân đi thôi. Chú tin tưởng với thiên phú của cháu, cháu nhất định sẽ nhanh chóng nổi tiếng."
Lời nói rất êm tai, thế nhưng lại ám chỉ rằng: mày nhanh cút đi.
Mấy hôm nay ông ta đi lại rất nhiều nơi, mời chào được rất nhiều cấp dưới cũ, điều này khiến ông ta cảm thấy rất tự tin.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười: "Cảm ơn chú út đã khen, cháu cũng biết bản thân có năng lực."
Anh không tiếp chiêu của ông ta.
Trong lòng Thẩm Không Thanh có chút tức giận, thế nhưng vẫn cố kiềm chế lại, hiện tại không nên kết thù với anh thì hơn: "Kinh Mặc, chú muốn mua lại cổ phần công ty dưới danh nghĩa cháu, cháu ra giá đi."
Thẩm Kinh Mặc cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Tạm thời không bán."
Gương mặt Thẩm Không Thanh hiện rõ vẻ không ủng hộ, ông ta ra dáng bề trên dạy dỗ bề dưới: "Kinh mặc, nhóm cổ đông đều cảm thấy cháu không thích hợp sở hữu nhiều cổ phần như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề, chú tôn trọng ý kiến của nhóm cổ đông."
Thẩm Kinh Mặc không khỏi vui mừng hỏi: "Nhóm cổ đông? Là ai thế?"
Bây giờ làm gì còn cổ đông nhỏ lẻ nữa?
Thẩm Không Thanh đã liên hệ với nhóm cổ đông này, nhận được sự ủng hộ bằng lời nói của họ, nên ông ta rất tự tin: "Xin lỗi, chú không thể để lộ tin tức của đối phương. Kinh Mặc, cháu cũng không hi vọng nhà họ Thẩm xảy ra mâu thuẫn nội bộ đâu đúng không?"
Thẩm Kinh Mặc có hơi đồng tình với ông ta, xem ra quan hệ giữa ông ta và nhóm cổ đông kia cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Quen biết nhau mấy chục năm rồi, mà bọn họ vẫn kín miệng như thế, chẳng lộ cho ông ta lấy nửa lời. Chậc chậc.