Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:49
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Thủ Chính không muốn dung túng việc phản bội. Người ta muốn trộm tiền ư? Không hề! Thứ người ta muốn trộm là sách thuốc.

"Không được, đã làm sai thì phải chịu trừng phạt.

Ông sẽ không vì một người ngoài, mà để con gái ruột của mình phải chịu tủi thân.

Lại nói, bà ta không phải lo ăn, không phải lo mặc, rốt cuộc bà ta mưu đồ cái gì?

Giọng nói lạnh lùng của Liên Kiều vang lên: "Để tôi nhắc nhở bà một câu, nếu cha mẹ có vết nhơ, con cái cũng sẽ bị liên lụy. Bất kể làm tham gia quân ngũ, hay tiến vào các ban ngành chính phủ, người ta cũng không chịu nhận."

Cuối cùng thím Cường cũng biết sợ, bà ta đánh chồng mình: "Ông mau cầu xin ông Liên đi, tình cảm giữa hai người thân thiết như anh em ruột, ông ấy nhất định sẽ đồng ý với ông."

Chú Cường không làm theo ý nguyện của bà ta, mà nhìn bà ta bằng ánh mắt khó hiểu: "Ngay cả tôi mà bà cũng hạ tuốc, trong lòng bà, tôi được coi là gì?"

Thím Cường ngẩn người: "Tôi chỉ nhất thời nghĩ quẩn thôi..."

Nếu không tại ông ta cố chấp, bà ta cũng không làm liều.

Liên Kiều dùng giọng điệu dịu dàng đ.â.m thêm một dao: "Ừm, có thể bà ta đã bị người đàn ông khác mê hoặc rồi."

Thím Cường giận tím mặt: "Cô câm miệng, cô chỉ là một đứa con riêng mà thôi..."

"Chát." Liên Thủ Chính tát cho bà ta một cái: "Giỏi lắm, quá giỏi luôn rồi. Không ngờ bà lại nghĩ về con gái của tôi như vậy, thế thì tôi cũng không cần khách sáo nữa."

Ông trực tiếp báo cảnh sát, bất kể thím Cường khóc lóc cầu xin thế nào, bà ta vẫn bị cảnh sát dẫn đi.

Trước khi đi, Liên Thủ Chính nói với cảnh sát: "Sau lưng bà ta có người xúi giục, có thể là thế lực nước ngoài, mọi người nhất định phải điều tra rõ ràng."

Nghe ông nói vậy, sắc mặt cảnh sát thay đổi: "Ông yên tâm."

Tinh thần Liên Thủ Chính có hơi sa sút, cả người chẳng còn chút sức lực nào khiến Liên Kiều có chút lo lắng, ngày nào cũng ở bên cạnh ông, chọc ông vui vẻ.

Liên Kiều còn tự tay nấu dược thiện cho cha và các anh trai ăn.

Ba anh trai cũng không yên lòng, thay phiên về nhà làm bạn với cha.

Đây vốn là lỗi sai của người khác, ông tội gì phải trừng phạt bản thân?

Hôm nay thời tiết khá đẹp, Liên Kiều và ba anh trai cùng Liên Thủ Chính ra ngoài đi dạo, thưởng thức đồ ăn ngon để khuây khỏa tinh thần.

Thấy con cái hiếu thuận, lòng Liên Thủ Chính cũng được an ủi.

Cả gia đình ghé vào nhà hàng ăn cơm, hiện tại trong lòng chú Cường mang tâm sự nặng nề, nên tay nghề nấu nướng tụt giảm.

"Cha, cha nếm thử món gà nướng này đi, thơm lắm."

"Cha, cha uống bát súp này đi, đây là món cha thích nhất đó."

"Cha, cá phi lê là đặc sản của nhà hàng này, cha nhất định phải nếm thử nhé."

"Cha, thịt bung Bắc Kinh này vừa thơm vừa mềm, ngon lắm, cha ăn nhiều chút."

Nhìn bốn đứa con nối tiếp nhau gắp đồ ăn cho mình, cuối cùng Liên Thủ Chính cũng nở nụ cười. Bốn đứa con của ông đều trưởng thành rồi, đây là điều khiến ông tự hào nhất.

"Mấy đứa ăn đi, để cha tự gắp. Cha cảm thấy cha tự gắp sẽ ngon hơn."

Cậu cả Liên cười gật đầu: "Dạ. Cha, cha chính là thần tượng của bốn anh em bọn con, cũng là cây cổ thụ che mưa chắn gió cho bọn con, là người mà bọn con kính yêu nhất."

Bình thường thì im hơi lặng tiếng, lúc này còn biết dỗ người nữa.

Trong lòng Liên Thủ Chính rất ấm áp: "Cha không yếu ớt như vậy, mấy đứa cứ yên tâm."

Đời này có sóng to gió lớn gì mà ông chưa trải qua đâu. Mấy chuyện vặt vãnh này đã là gì, ông điều chỉnh mấy ngày thì sẽ tốt lên thôi.

Ông ăn mấy miếng, lại nhìn về phía Đỗ Hành: "Bên phía cảnh sát nói thế nào?"

Đỗ Hành chịu trách nhiệm để mắt tới vụ án này, ngày nào anh ta cũng chạy đến cục cảnh sát một chuyến, có thể liên lạc với công an bất cứ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-310.html.]

"Họ nói có người bỏ tiền mua chuộc thím Cường, nội ứng ngoại hợp, đối phương là hai người đàn ông trẻ tuổi không có việc làm..."

Liên Thủ Chính khẽ cau mày: "Vẫn chưa bắt được người ư?"

"Không, họ đã đi về phía nam rồi, không biết đang trốn ở đâu." Đỗ Hành cũng rất bất đắc dĩ, sau khi trộm đồ xong người ta trực tiếp rời khỏi thủ đô, cũng không biết đi đâu rồi.

Liên Kiều chẳng hề ngạc nhiên, người ta đã lên kế hoạch sẵn rồi, người ta đã sớm cân nhắc nên làm thế nào để rời đi, để tránh tai mắt của người khác.

Hiện tại khoa học kỹ thuật lại chưa phát triển, máy tính và máy nhắn tin vừa được nghiên cứu, không có cách nào nhanh chóng bắt được người.

"Làm gián điệp thì kiếm được bao nhiêu người?"

Đỗ Hành cười lạnh: "Trong tay thím Cường có cuốn sổ tiết kiệm năm vạn đồng, không có tên."

Một người vất vả cả đời cũng không kiếm nổi năm vạn đồng, thím Cường vừa nghe số tiền này đã động lòng. Đây cũng là lý do bà ta phản bội.

Cho nên mới nói, không có trung thành tuyệt đối, phải xem lợi ích của sự phản bội có đủ lớn không.

Liên Kiều cắn mạnh một miếng sườn xào chua ngọt: "Chỉ vì năm vạn thôi ư? Ha ha."

Đám người đó tàn nhẫn được, bỏ cả vốn gốc.

Liên Thủ Chính thở dài: "Cha hi vọng bốn đứa các con không quên ý nguyện ban đầu, phải luôn nhớ kỹ, khoản tiền không nên đụng thì tuyệt đối đừng đụng vào."

"Bọn con biết rồi cha ạ."

Sau khi người một nhà cơm nước xong xuôi, mua một đống đồ đạc về nhà, vừa xuống xem đã thấy ba đứa con của chú Cường đi tới, đồng loạt quỳ xuống, cầu xin tha thứ cho mẹ của họ.

Ba đứa con của chú Cường bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn mới biết mẹ mình đã bị giam, họ sợ hãi không thôi.

Họ nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao lại xảy ra chuyện này?

Họ quay về hỏi cha, chú Cường mất hồn mất vía không nói được chữ nào, cả người cứ ngơ ngác, đần độn.

Chú Cường theo họ chủ, ông ta cũng mang họ Liên, sinh được một đứa con trai và hai đứa con gái, cả ba đều đang học đại học.

Liên Tam là con trai, diện mạo của anh ta rất bình thường, thế nhưng quần áo trên người vô cùng tươm tất, chỉnh tề, thoạt trông như xuất thân từ một gia đình có điều kiện khá giả.

"Ông chủ, đúng là mẹ tôi đã làm sai, nhưng bà ấy biết sai rồi, sẵn lòng trả tiền lại. Cầu xin ông tha thứ cho bà ấy lần này."

Anh ta không thể có một người mẹ ngồi tù.

Anh ta hiểu rõ chuyện này đồng nghĩa với việc đơn vị tốt sẽ không nhận anh ta, cô gái trong sạch sẽ không bằng lòng gả cho anh ta.

Vẻ mặt Liên Thủ Chính thản nhiên: "Quan tòa phán thế nào, thì cứ theo đó mà làm."

Hốc mắt Liên Tam đỏ hoe: "Mẹ tôi mới chỉ vi phạm lần đầu, bà ấy làm vậy cũng là vì mấy đứa chúng tôi. Chị cả sắp tốt nghiệp, đã có bạn trai rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn. Chị hai cũng sắp rồi, khiến mẹ tôi có áp lực rất lớn, bà ấy muốn chuẩn bị cho con gái thêm chút của hồi môn, thế nên mới làm ra chuyện sai lầm này. Ông chủ, ông cũng làm cha làm mẹ, mong ông hiểu cho bà ấy một chút, có được không?"

Liên Thủ Chính nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: "Tôi tự nhận chưa từng để gia đình cậu thua thiệt điều gì. A Cường kết hôn, sinh con đẻ cái, đều do tôi lo liệu, giúp đỡ. Việc học tập của ba đứa các cậu cũng do một tay tôi sắp xếp. Các cậu còn gì bất mãn nữa?"

Từ mẫu giáo đến trung học, đều nhờ ông lo liệu.

Nếu không có ông, họ có thể học trường Tiểu học, Cấp hai, Cấp ba tốt nhất thủ đô ư?

Ông đã giúp đỡ con trai, con gái của A Cường thành tài, tự nhận không có lỗi với họ.

Thế nhưng, họ báo đáp ông thế nào?

Liên Tam cúi đầu, trong lòng nảy sinh oán hận mơ hồ.

Nói cái gì mà đối xử tốt với họ, đều là giả hết. Nếu thật sự tốt như vậy, sao không sắp xếp tương lai cho họ? Nhà cửa đâu, đối tượng kết hôn đâu, công việc đâu, ba thứ này mới quan trọng nhất.

Ông tặng cho mỗi đứa con của mình một căn tứ hợp viện, thế nhưng chưa từng cân nhắc sẽ tặng cho họ.

Anh ta biết, sở dĩ mẹ anh ta làm liều như vậy là để mua nhà, cưới một cô vợ tốt cho anh ta.

Liên Nhất là chị cả, cô ta hét lên: "Ông chủ, ông thay đổi rồi. Khi Liên Kiều chưa xuất hiện, ông không như thế này, ông luôn từ ái, khoan dung, luôn dịu dàng quan tâm chăm sóc chúng tôi. Thế nhưng kể từ khi cô ta về cái nhà này, mọi thứ đều thay đổi, trong mắt ông chỉ có cô ta. Cũng vì thế nên mẹ tôi mới cảm thấy áp lực, mới đi nhầm đường."

Loading...