Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:47
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Kiều càng tức giận lại càng bình tĩnh: "Khóa nhà kho được đặt làm riêng, dụng cụ phá khóa thông thường không thể phá được. Đối phương dùng máy khoan điện, chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. Dù sao làm gì có tên trộm bình thường nào cầm theo máy khoan điện đi trộm đồ đâu?"

Suy nghĩ của cô rất rõ ràng: "Hơn nữa, đối phương còn biết vị trí của két sắt. Thời gian có hạn mà động tác của đối phương vừa nhanh vừa chuẩn. Vả lại, người bình thường không hề biết vị trí nhà kho của nhà họ Liên."

"Ngoài ra, máy khoan điện có âm thanh rất lớn."

Người trong nhà cũ của nhà họ Liên không thể không nghe thấy.

Liên Thủ Chính nhắm chặt mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tuy rằng chỉ ông và Liên Kiều mới có thể đi vào nhà kho, nhưng những người quen thuộc với căn nhà này, đều có thể đoán được vị trí đại khái.

Liên Kiều khẽ thở dài: "Cha, có một số việc không thể nuông chiều, có lần một, ắt sẽ có lần hai."

"Cha biết." Liên Thủ Chính xoa xoa ấn đường: "Hai đứa đi theo cha."

Trong sảnh chính của nhà họ Liên có vài người đang quỳ, thấy Liên Thủ Chính tiến vào, họ hoảng sợ kêu lên: "Ông chủ."

Là chú Cường và thím Cương. Thật ra chú Cường là người hầu của nhà họ Liên, đi theo Liên Thủ Chính từ nhỏ.

Mẹ ông ta mất khi sinh ông ta, cha ông ta đau lòng quá nên cũng đi theo, trước khi mất có gửi gắm ông ta cho nhà họ Liên.

Có thể nói, ông ta được một tay nhà họ Liên nuôi lớn. Từ nhỏ ông ta không thích học y, chỉ thích nấu nướng, thế nên được Liên Thủ Chính cho đi học bếp núc.

Thím Thẩm là bạn học của ông ta, hai người tự do yêu đương, sau khi kết hôn vẫn luôn sống ở nhà cũ của nhà họ Liên, nói thế nào cũng không chịu chuyển đi.

Mấy năm nay một người làm đầu bếp, một người dọn dẹp nhà cửa. Chú Cường luôn ở bên cạnh Liên Thủ Chính, là người mà Liên Thủ Chính tin tưởng nhất.

Hốc mắt chú Cường phiếm hồng: "Ông chủ, thật sự xin lỗi, tôi bị người ta đánh thuốc mê. Không bảo vệ nhà kho cho tốt, mong ông chủ trách phạt."

Tầm mắt Liên Thủ Chính dừng trên người ông ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Liên Kiều nhìn về phía những người khác, ngoại trừ chú Cường và thím Cường ra, trong nhà còn thuê bốn vệ sĩ, mỗi ngày thay phiên trực ban. Những người này đều là quân nhân đã xuất ngũ, rất giỏi quyền cước."

Thế nhưng lúc này, họ đều bị chuốc thuốc mê, không có lấy một người ngoại lệ.

Đội trưởng đội vệ sĩ vô cùng bất an: "Ông Liên, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi đã quá sơ suất."

Đến tận bây giờ, họ cũng không biết vì sao bản thân lại trúng chiêu, thế nên rất tức giận.

Cuối cùng tầm mắt của cô dừng trên người thím Cường đang cúi gục đầu: "Thím Cường, thím nghĩ sao về chuyện hôm nay?"

Cơ thể thím Cường cứng đờ: "Tôi không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Đáng sợ quá. Người xấu nhân lúc chúng tôi hôn mê mà vào trộm..."

Bà ta run rẩy, không dám nói tiếp.

Đôi mắt Liên Kiều trở nên lạnh lẽo: "Thím Cường, thím nghĩ nhiều rồi, sao người ta có thể ra tay với thím cho được? Dù sao không có sự phối hợp của thím, đối phương sẽ không thể vào nhà."

Một viên đá khơi dậy ngàn con sóng, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Nội gián là bà ta ư?

"Cô nói bậy gì đó? Tôi không có." Thím Cường tức giận đáp: "Cô Liên, tôi biết cô là người được ông chủ cưng chiều nhất, cô nói gì ông chủ cũng nghe, thế nhưng, cô tuyệt đối không được oan uổng người tốt."

Liên Kiều tức đến bật cười: "Hạ thuốc mê vào cơm canh mà là người tốt cái nỗi gì?"

Đội trưởng đội vệ sĩ tức giận không thôi, hóa ra là vậy. Đồ ăn ngày thường của họ đều do hai vợ chồng chú Cường chuẩn bị.

Nếu thím Cường muốn động tay động chân thì rất dễ dàng, bọn họ cũng sẽ không cảnh giác.

"Là bà ư? Thật sự là bà ư? Vì sao?"

Ông Liên luôn coi họ như người nhà, bình thường có món ngon gì đều để mặc họ ăn, chưa bao giờ quản thúc.

Chú Cường ngơ ngác nhìn vợ, hốc mắt càng lúc càng đỏ hoe.

Thím Cường không khỏi nóng nảy: "Đã nói không phải tôi, tôi lấy thuốc mê ở đâu ra? Cô Liên Kiều, tôi biết cô không thích tôi, chê tôi lắm miệng tọc mạch vào chuyện của cô, thế nhưng đó là do tôi thật sự quan tâm đến cô, không hi vọng cô và kẻ thù ở bên nhau. Cô không thể vì vậy mà trả thù tôi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-309.html.]

Bà ta đang nói thẳng là Liên Kiều trả đũa bà ta.

Thế nhưng bà ta không thèm nhìn lại xem bản thân có thân phận gì, Liên Kiều muốn trả thù, chỉ cần đuổi bà ta ra ngoài, sa thải bà ta là được.

Còn cần đổ cho bà ta tội hợp tác với người ngoài trộm đồ trong nhà chắc?

Liên Kiều ném một túi giấy ra: "Thím xem đây là cái gì?"

Thấy túi giấy quen thuộc, con ngươi thím Cường co lại, mồ hôi tuôn như mưa: "Sao tôi biết được?"

Bà ta nhớ khi đó bà ta tiện tay ném túi giấy đi, nhưng không nhớ là ném ở đâu.

Liên Kiều cười lạnh: "Đây là túi thuốc mê tìm thấy trong phòng thím, thím giải thích thế nào?"

"Không thể nào, tôi đã sớm dùng hết rồi..." Thím Cường chẳng thèm suy nghĩ đã nói luôn, thế nhưng khi nói tới dây, cả người bà ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Lỡ miệng rồi.

Đỗ Hành giận tím mặt: "Thím Cường, hóa ra thật sự là thím. Nhà họ Liên chúng tôi đối xử với thím không tệ, vì sao thím lại làm vậy?"

Họ luôn coi chú Cường, thím Cường là người thân trong nhà, hiện tại bị người thân phản bội lại càng đau đớn hơn.

Thím Cường vội vàng giải thích: "Cậu ba, đây là vu oan, cậu vẫn chưa nhận ra ư? Từ sau khi Liên Kiều xuất hiện, địa vị của mấy anh em cậu xuống dốc không phanh, bị cướp đoạt tư cách thừa kế. Mà cô ta, trực tiếp vượt qua các cậu trở thành người thừa kế của nhà họ Liên, còn trở thành anh hùng mà mọi người ngưỡng mộ. Các cậu có cam lòng không?"

Đến lúc này rồi, mà bà ta vẫn không quên châm ngòi ly gián, ác ý của bà ta đối với Liên Kiều không thể giấu được nữa.

Liên Kiều tự hỏi, cô chưa từng đắc tội bà ta, sao bà ta lại hận cô thấu xương thế nhỉ?

Đỗ Hành không khỏi cười nhạt, lòng người khó đoán, biết người biết mặt không biết lòng, lời này thật sự không sai.

"Hóa ra, thím làm vậy là để bênh vực anh em chúng tôi à?"

Họ là anh em ruột, có gì đâu mà không cam lòng?

Thấy em gái xuất sắc như vậy, họ rất kiêu ngạo, rất tự hào vì cô.

Về phần y thuật của nhà họ Liên, họ không có tư cách thừa kế, có em gái gánh vác, họ còn cảm thấy như trút được gánh nặng vậy.

Thím Cường kích động chảy nước mắt: "Đúng vậy. Tôi chứng kiến các cậu trưởng thành, các cậu bị tủi thân, tất nhiên tôi không thể nhẫn nhịn được."

Đỗ Hành vẫn luôn cảm thấy bà ta trung thực, có trách nhiệm, mười mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc cái nhà này, chăm sóc ba anh em họ, cho nên, anh ta rất yêu mến bà ta.

Thế nhưng đối với anh ta mà nói, em gái ruột là người quan trọng nhất.

"Cho nên, thím hợp tác với người ngoài trộm đồ nhà tôi, coi như để báo thù ư?"

Tròng mắt thím Cường đảo quanh: "Tôi nghĩ, nhà kho chỉ có ông Liên và Liên Kiều có thể vào, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn ông Liên sẽ nghi ngờ cô ta."

Đỗ Hành cảm thấy vô cùng buồn cười, vừa nghe mấy lời này đã biết bà ta nói dối: "Ha ha, toàn bộ nhà kho đều là của con bé, con bé tự trộm đồ của mình làm gì? Lý do này của thím quá khiên cưỡng, thím tìm lý do khác đi."

Liên Kiều mất kiên nhẫn: "Không cần phải tìm thêm nữa, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Đến lúc đó họ sẽ bắt người nên bắt, sẽ bỏ tù người nên bỏ tù."

Sắc mặt của thím Cường thay đổi, còn muốn bắt bà ta ư? Không, khôn được: "Ông Liên, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cầu xin ông đừng bắt tôi."

Bà ta cất tiếng cầu xin, thoạt trông vô cùng đáng thương.

Liên Thủ Chính hoàn toàn thất vọng với bà ta: "Đồ đâu?"

Trong lòng thím Cường bất an: "Vậy trước tiên ông phải hứa sẽ không bắt tôi, không tố cáo tôi. Ông Liên, gia đình tôi sống với gia đình ông mấy chục năm rồi, đã sớm thân thiết như người nhà, mong ông giơ cao đánh khẽ."

Bà ta không ngờ rằng, mọi chuyện sẽ bại lộ nhanh đến vậy.

Bà ta vốn nghĩ, chỉ cần kéo dài vài ngày, đợi mọi dấu vết biến mất, sẽ chẳng ai nghi ngờ đến bà ta nữa.

Loading...