Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:45
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Kinh Mặc mím môi: "Có thể lắm. Tiếc là không thể nghe lén được nội dung cuộc trò chuyện của họ."

Tại có đám vệ sĩ ở cửa cản trở.

Đột nhiên anh đi thẳng về phía phòng bệnh, Liên Kiều vội vàng giữ anh lại: "Anh đi đâu?"

"Anh thử gạ hỏi một chút." Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc tối sầm lại, anh tiến vào phòng bệnh: "Bà cụ Thẩm, thoạt trông tinh thần của bà không tệ nhỉ."

Trong mắt bà cụ Thẩm tràn ngập sự chán ghét, bà ấy quay đầu đi, không muốn nói chuyện với anh.

Thẩm Không Thanh cau mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Kinh Mặc, sao cháu lại tới đây?"

Vốn là chú cháu thân thiết, nhưng hiện tại, tình cảm đã hoàn toàn tan vỡ.

"Cháu vừa chạm mặt ông Matsumoto, ông ta nói, bệnh tình của bạn già của ông ta không được tốt cho lắm, nên ông ta có hơi lo lắng." Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ kinh ngạc: "Tôi phải mất một lát mới nhận ra rằng, người ông ta nói là bà cụ Thẩm đây."

Sắc mặt Thẩm Không Thanh thay đổi: "Sao có thể? Cháu đừng nói bậy."

Gương mặt bà cụ Thẩm lộ vẻ tức giận: "Không Thanh, đừng tin vào mấy lời linh tinh của nó. Đây là lần đầu tiên mẹ và ông Matsumoto gặp mặt, người ta có nhân phẩm tốt, y thuật tốt..."

Bà ấy hết lời khen ngợi Ichiro Matsumoto, tâng bốc ông ta lên đến tận trời, đồng thời cố tình châm chọc rằng, tuy người ta là người lạ, nhưng còn có tình có nghĩa hơn người nào đó.

Người nào đó ư? Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên một tia chế giễu: "Chú út, chú được ra tù rồi à? Có phải quay về không?"

Lời này chọc thẳng vào trái tim Thẩm Không Thanh, ông ta lập tức trở mặt: "Mày quan tâm tao thế cơ à? Sao tao không biết nhỉ. Tao tưởng trong mắt mày trừ Liên Kiều ra thì không nhìn thấy những người khác nữa chứ."

Thẩm Kinh Mặc cười lớn: "Tất nhiên cháu phải quan tâm chú rồi, dù sao hiện tại cháu là người quản lý Kinh Nhân Đường, nên phải hỏi cho rõ ràng."

Thẩm Không Thanh tức giận hỏi: "Mày định đoạt quyền à?"

Thẩm Kinh Mặc để lộ vẻ kiêu ngạo hiếm có: "Sao lại gọi là đoạt quyền? Cái này phải gọi là người có năng lực ngồi lên vị trí tương xứng. Chú vừa không có năng lực, vừa không có tiếng tốt, vẫn nên chủ động nhường chỗ thì hơn."

Anh đã hạ quyết tâm tranh giành với Thẩm Không Thanh.

Thẩm Không Thanh vô cùng khiếp sợ, Thẩm Kinh Mặc trong ấn tượng của ông ta rất say mê y thuật, không thích tranh quyền đoạt lợi.

Bà cụ Thẩm tức giận điên lên, bà ấy giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng thật sự không thể đứng nổi: "Giỏi lắm, bây giờ thì lộ lòng muông dạ thú của mày rồi nhé. Thẩm Kinh Mặc, mày đừng mơ thực hiện được ý đồ. Kinh Nhân Đường chỉ có thể là của cha con Nam Tinh."

Thẩm Kinh Mặc thản nhiên liếc bà ấy một cái: "Chú út, hành vi hôm nay của chú khiến cháu rất thất vọng, chú chẳng biết vì lợi ích chung gì cả, chỉ vì lợi ích của bản thân mà a dua tâng bốc nước khác, phản bội đồng bào của mình. Sao chú có thể làm vậy?"

Thẩm Không Thanh như bị dẫm phải đuôi, sắc mặt ông ta đỏ bừng, ông ta hét lên: "Mày đừng nói bậy. Lãnh đạo phía trên đang khuyến khích mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước, bỏ qua quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. Mày vẫn còn ôm hận, phải chăng là muốn đi ngược lại ý chí của đất nước?"

Mỗi người một câu, xé măt nhau chẳng thèm kiêng nể gì.

Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc nặng trĩu: "Chính vì có quân bán nước như chú, nên quốc gia chúng ta mới mãi yếu kém không thể phát triển được. Tư tưởng của chú không tiến bộ, không nghĩ cách xây dựng, phát triển đất nước, trái lại còn hợp tác với phe địch..."

Thẩm Không Thanh tức điên lên: "Thẩm Kinh Mặc, mày đừng khinh người quá đáng. Mấy lời này không thể nói linh tinh, tao không bán nước, cũng không hợp tác với địch."

Ông ta chỉ mới nói mấy câu thôi, sao đã thành quân bán nước rồi?

Ông ta ghét nhất hành vi cứ hở tí là chụp mũ kiểu này.

Thẩm Kinh Mặc tuy đang nhìn Thẩm Không Thanh, nhưng khóe mắt lại quan sát bà cụ Thẩm.

Bà ấy im lặng một cách bất thường, sắc mặt đổi tới đổi lui.

"Lời nói và hành vi hôm nay của chú, không chỉ mỗi mình cháu nhìn thấy, mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, mọi người đâu có mù." Cặp mày của Thẩm Kinh Mặc càng cau chặt hơn: "Chú giữ cho kỹ phương thuốc của nhà họ Thẩm, nếu chú không có năng lực đó thì giao lại cho cháu."

Sao Thẩm Không Thanh có thể đồng ý với anh cho được, lời nói của anh đang khiêu khích ông ta: "Chuyện này không cần mày quan tâm. Tao đã ra tù rồi, giao dịch của chúng ta tự động hủy bỏ."

Tóm lại là, ông ta sẽ không giao sách thuốc cho anh.

Thẩm Kinh Mặc chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn, anh trách móc với giọng điệu đường hoàng: "Được, cháu sẽ trông chừng chú, nếu chú dám mạo hiểm làm xằng làm bậy, cháu sẽ đại diện nhà họ Thẩm thanh lý môn hộ."

Để lại những lời này, anh phất tay áo rời đi.

Liên Kiều vẫn luôn đứng ngoài, không đi vào trong, nhưng cô cũng nghe rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-308.html.]

Khi đi lướt qua cô, Thẩm Kinh Mặc vươn tay ra, nắm lấy tay của Liên Kiều, dắt cô rời đi.

Trong lòng Liên Kiều có rất nhiều thắc mắc: "Anh cố ý chọc giận hai mẹ con Thẩm Không Thanh đúng không? Anh gạ hỏi nửa ngày rồi, có thu hoạch được tin tức gì không?"

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc vô cùng nghiêm túc: "Thẩm Không Thanh thì anh không chắc, nhưng anh dám chắc bà cụ Thẩm có vấn đề."

Trên bàn có hai cuốn sách thuốc của nhà họ Thẩm, Liên Kiều nhìn chúng với ánh mắt đăm chiêu.

Thẩm Kinh Mặc cầm một cuốn sách lên giở ra xem: "Em đang suy nghĩ gì thế?"

"Ba tập còn lại ở đâu nhỉ?" Liên Kiều đã lật tung nhà cũ của nhà họ Thẩm lên mà vẫn không tìm ra. Thế nên cô đoán là ba tập còn lại không cất ở đó.

Thẩm Kinh Mặc im lặng: "Ở trụ sở của Kinh Nhân Đường cũng không có."

Anh đã tìm khắp trong ngoài rồi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Lạ thật. Chẳng lẽ..." Trong đầu Liên Kiều nảy ra một suy nghĩ.

"Cái gì?"

Ánh mắt Liên Kiều sáng một cách thần kỳ: "Thẩm Không Thanh còn có căn nhà khác?"

Chuyện này hoàn toàn có khả năng, đầu óc của Thẩm Kinh Mặc nhanh chóng xoay chuyển: "Anh đã nhờ người theo dõi mọi hành động của ông ta."

"Reng, reng, reng." Tiếng chuông điện thoại vang lên, Liên Kiều thuận tay bắt máy. Sau khi nghe máy, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.

Thẩm Kinh Mặc có chút lo lắng: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Liên Kiều cúp máy, vội vàng đứng dậy: "Em phải quay về nhà cũ một chuyến."

"Anh cũng đi."

Về đến nhà, Liên Kiều đến thẳng phòng kho, thì thấy Liên Thủ Chính đang chau mày đứng ở cửa. Đỗ Hành cũng ở đây.

"Cha."

Liên Thủ Chính vẫy tay với cô: "Đừng sốt ruột, chỉ mất một vài dược liệu quý giá thôi."

Chút thiệt hại đó, nhà ông vẫn gánh được.

Dược liệu trong nhà kho bị hất tung, chất đống trên sàn nhà khiến phòng kho trở nên bừa bộn.

Cơn tức của Liên Kiều bùng lên, đây là nơi cô thích nhất, cũng là kho báu của nhà họ Liên, đồng thời cũng là nơi người thừa kế của nhà họ Liên ở lại.

"Là ai làm?"

Đỗ Hành cau mày: "Cảnh sát tới kiểm tra rồi, nói là có trộm đột nhập."

Liên Kiều cười lạnh, chuyện này không có khả năng. Chẳng có tên trộm nào không chạy đến phòng chủ nhà, mà chạy đến nhà kho chứa dược liệu cả.

"Đã có danh sách thiệt hại chưa?"

Đỗ Hành đưa danh sách cho cô. Liên Kiều nhận lấy đọc lướt qua, mất hai cây nhân sâm trăm tuổi, mười cây linh chi, mười thỏi vàng và một vài dược liệu linh tinh.

Cô hít sâu một hơi để kiềm chế cơn giận, bắt đầu quan sát hiện trường. Hai ổ khóa bên ngoài được mở bằng dụng cụ phá khóa, két sắt cũng bị dùng lực cạy ra, số thỏi vàng bên trong bị trộm sạch.

Để tránh nghi ngờ, Thẩm Kinh Mặc không vào trong nhà kho, chỉ đứng ngoài sân chờ.

Thấy em gái đi quanh phòng, giống hệt một con trâu đực đang tức giận, Đỗ Hành không khỏi có chút lo lắng: "Em có nhìn ra gì không?"

Càng quan sát, Liên Kiều lại càng tức giận: "Tên trộm có chuẩn bị mà đến, hơn nữa rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, có lẽ là trong ngoài phối hợp."

May mà cô đã sớm cất sách thuốc vào chỗ khác, nếu không cô thậm chí còn có ý định g.i.ế.c người luôn rồi.

Sắc mặt của Liên Thủ Chính và Đỗ Hành rát khó coi. Đỗ Hành hít một hơi thật sâu: "Vì sao lại nói vậy?"

Cảnh sát cũng nói vậy.

Loading...