Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:43
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ yêu thương cháu trai nhất, còn đối với đứa cháu gái ngốc nghếch, thái độ của bà ấy cũng chỉ bình thường thôi. Bà ấy vốn cũng muốn chăm sóc cô ta, tương lai cho cô ta nhiều của hồi môn một chút.

Thế nhưng bây giờ còn ngốc hơn trước, thì kết hôn kiểu gì?

Đoán chừng phải ở nhà làm bà cô cả đời. Nghĩ vậy, bà ấy lại càng cảm thấy phiền hơn.

"Lúc trước cô chẳng làm gì, bây giờ khóc lóc thì có ích gì? Nam Tinh đâu, cảnh sát nói thế nào?"

"Nói cần điều tra thêm, không thể thả nó ra." Bà Thẩm càng khóc đau lòng hơn, đây cũng xem như lần thứ hai đứa con trai này của bà ta vào tù rồi, chỉ cần nghĩ thôi là bà ta lại thấy đau lòng.

"Mẹ." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hai mẹ chồng con dâu không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, sau đó mừng rỡ như điên: "Không Thanh, cuối cùng con cũng ra tù rồi, tốt quá."

Bà Thẩm kéo cánh tay Thẩm Không Thanh, khóc lóc tố cáo: "Chồng ơi, ông có biết tôi đã lo lắng cho ông nhiều đến mức nào không? Không có ông ở bên cạnh, mọi thứ đều rối loạn, bọn tôi sắp bị hai đứa khốn nạn Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều hại c.h.ế.t rồi, ông biết không..."

Bà ta kích động đến độ cả người run rẩy, tông giọng vừa cao vừa nhanh.

Thẩm Không Thanh bịt miệng bà ta lại, tức giận trách móc: "Im miệng, có khách đến."

Ông ta đẩy vợ sang bên cạnh rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa. Ông Ichiro Matsumoto có mái tóc bạc phơ, đi vào giữa vòng vây của nhóm người.

"Ông Matsumoto, đây là mẹ tôi. Mẹ, đây là ông Matsumoto - người Nhật Bản. Ông ta là bác sĩ vô cùng lợi hại, nổi tiếng khắp Nhật Bản, lần này ông ấy đặc biệt đến đây để chữa trị cho mẹ."

Bà cụ Thẩm vô cùng kinh ngạc, bà ấy thốt lên: "Ichiro Matsumoto."

Thẩm Không Thanh ngẩn người, ông ta đã giới thiệu tên của ông Matsumoto đâu, sao bà ấy biết được?

Ông ta nhìn biểu cảm kinh ngạc của mẹ mình, lại nhìn dáng vẻ hiền lành, hòa nhã của Ichiro Matsumoto, trong lòng trở nên hoang mang: "Hai người quen nhau ư?"

Bà cụ Thẩm run rẩy: "Không, không quen. Chẳng qua mẹ có tìm hiểu về các bác sĩ nổi tiếng của Nhật Bản, có nghe nói về ông ta, bây giờ gặp người thật nên có chút kích động."

Thẩm Không Thanh nửa tin nửa ngờ, thế nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài: "Hóa ra là vậy. Ông Matsumoto vô cùng nhiệt tình, sẵn lòng giúp đỡ chúng ta."

Ông ta giơ tay lên: "Ông Matsumoto, mời ông."

Ichiro Matsumoto mỉm cười đến gần, bắt mạch cả tay trái lẫn tay phải cho bà cụ.

Ông ta im lặng hồi lâu: "Bị trúng gió ba lần, tình hình không ổn lắm. Lòng bà khó bình tĩnh, ban đêm mất ngủ, thuốc chỉ có tác dụng an thần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đầy hai năm nữa bà sẽ không qua khỏi."

Thẩm Không Thanh nghe mà biến sắc: "Không qua khỏi ư?"

Ichiro Matsumoto nhìn ông ta với ánh mắt thương hại: "Đột tử."

Thẩm Không Thanh như thể bị sét đánh, ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Ông Matsumoto, xin ông hãy cứu mẹ tôi, cầu xin ông."

"Tôi sẽ cố hết sức."

Ichiro Matsumoto kê một đơn thuốc, rồi đưa cho Thẩm Không Thanh: "Những vị thuốc này rất quan trọng, lúc điều chế thì phải chú ý hơn. Ông có làm được không?"

Thẩm Không Thanh dùng sức gật đầu, dồn tất cả lực chú ý lên đơn thuốc: "Tôi tự mình điều chế, chắc chắn không có vấn đề gì."

Ông ta để lại câu tạm biệt, rồi vội vàng rời đi.

Bà cụ Thẩm nhìn về phía con dâu đứng một góc, ánh mắt u ám khẽ lóe lên.

"Con dâu, tôi đói rồi, cô đi mua đồ ăn cho tôi đi. Tôi muốn ăn bánh bơ và bánh đào của Nhất Phẩm Trai."

Bà Thẩm ngẩn ra, Nhất Phẩm Trai cách nơi này rất xa, đi xe buýt phải mất hai tiếng đồng hồ.

Bà ta không muốn đi cho lắm: "Thế nhưng bác sĩ nói mẹ không thể ăn những món nhiều dầu mỡ..."

Tầm mắt lạnh băng của bà cụ Thẩm liếc về phía bà ta: "Đi mau!"

Bà Thẩm bị dọa suýt thì tè ra quần: "Được, được, con đi ngay."

Bà ta vừa đi, căn phòng đã trở nên yên tĩnh lại. Ichiro Matsumoto phất tay, nhóm nhân viên đi theo ông ta lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-307.html.]

Vẻ mặt của bà cụ Thẩm vô cùng phức tạp, không thể diễn tả bằng ngôn ngữ: "Tôi không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này."

Mấy chục năm qua đi, thế nhưng ông ta vẫn tràn ngập năng lượng, vẫn là nhân vật được vô số người vây quanh như cũ.

Mà bà ấy, nằm trên giường bệnh, tay chân không thể động đậy.

Duyên phận trên đời, thật sự không thể giải thích được.

Ichiro Matsumoto nhìn bà ấy với ánh mắt bình thản, mỹ nhân xinh đẹp như hoa ngày trước, giờ đây đã già, trở thành một kẻ vô dụng.

"Tôi muốn tận mắt nhìn thấy con gái nhà họ Liên."

Bà cụ Thẩm cười lạnh: "Ông muốn gặp cháu gái ruột của người phụ nữ kia chứ gì? Cô ta trưởng thành rất giống bà ta, chi bằng ông đưa cô ta đến Nhật Bản đi, ông sẽ được nhìn đến khi ngán thì thôi."

Tiện thể giúp bà ấy loại bỏ cái gai trong mắt.

Ichiro Matsumoto vẫn chẳng có biểu cảm gì: "Bà thua trong tay con bé à? Dẫu gì bà cũng là người từng trải, sao lại bất cẩn thế?"

Nhắc đến Liên Kiều, bà cụ Thẩm lại không nhịn được muốn mắng người: "Cô ta rất giỏi chọc tức người khác, hơn nữa còn có rất nhiều người giúp đỡ cô ta. Tôi già rồi, đầu óc không tốt như trước nữa... Chắc ông có thể chữa khỏi cho tôi nhỉ? Đúng không?"

Gương mặt già nua của Ichiro Matsumoto vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn mất đi sự hòa nhã, ấm áp ban nãy: "Tôi sẽ nhận được lợi ích gì?"

Bà cụ Thẩm biết rõ tính cách của ông ta, nên chẳng hề thấy bất ngờ: "Không phải ông muốn có sách thuốc ư? Tôi đồng ý tặng sách thuốc của nhà họ Thẩm cho ông."

Ichiro Matsumoto vô cùng kinh ngạc, ông ta khó tin nói: "Bà thay đổi rồi, trước kia có đánh c.h.ế.t bà cũng không chịu lấy ra."

Bà cụ Thẩm thở dài nặng nề: "Con người đều sẽ thay đổi. Càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy sinh mệnh đáng quý, tôi thật sự không muốn chết."

Khi cái c.h.ế.t đến gần, mọi thứ đều chỉ là gió thoảng mây bay.

Mà ở trong nước, Tây y không chữa được bệnh của bà ấy, y học cổ truyền cũng không chữa được. Chỉ có người đàn ông này mới có thể cho bà ấy một tia hi vọng.

Ichiro Matsumoto bình tĩnh nhìn bà ấy, thấy vẻ mặt bà ấy thản nhiên, không giống như đang nói dối: "Được, thành giao. Tôi muốn toàn bộ sách thuốc."

Vẻ mặt bà cụ Thẩm kinh ngạc: "Tất cả? Tôi chỉ có một quyển thôi."

Giọng điệu của bà ấy rất thản nhiên, chẳng có chút sơ hở nào.

Thế nhưng Ichiro Matsumoto không tin, hai người họ đã quen biết nhiều năm, ông ta hiểu rõ bà ấy.

"Không thể nào, bà tưởng tôi ngốc chắc? Kinh Nhân Đường các người có nhiều loại thuốc bí mật như vậy, không đến mức vô số thì cũng phải có ba trăm sáu mươi tám loại."

Bà cụ Thẩm không ngờ ông ta lại hiểu rõ tình huống của Kinh Nhân Đường như lòng bàn tay, trong lòng bà ấy kinh ngạc đến độ hoảng hốt: "Thật sự không có..."

Ichiro Matsumoto không chút do dự nói: "Vậy được rồi, tôi muốn phương thuốc của ba trăm sáu mươi tám loại thuốc này."

Bà cụ Thẩm tức giận không thôi: "Matsumoto, ông vẫn tham lam như trước."

Ông già này là người tàn nhẫn nhất trên đời, tàn nhẫn đến độ có thể g.i.ế.c cả người phụ nữ mình yêu.

Hiện tại bà ấy đang cần nhờ cậy ông ta chữa trị cho, nên không thể không bỏ vốn.

Ichiro Matsumoto nở một nụ cười thản nhiên: "Bây giờ bà đang cầu xin tôi."

Giọng điệu chắc chắn đầy tự tin đó, khiến lòng bà cụ Thẩm lạnh lẽo: "Tôi phải suy nghĩ đã."

"Nghĩ lại tình cảnh hiện tại của con trai bà đi." Ichiro Matsumoto thản nhiên nhắc nhở.

Cả người bà cụ Thẩm run lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

---

Không biết qua bao lâu, Ichiro Matsumoto lại rời đi trong sự vây quanh của đám người.

Cánh cửa phòng bệnh cách đó không xa mở ra, Thẩm Kinh Mặc đi ra, cặp mày của anh nhíu lại.

Bên tai anh vang lên giọng nói của Liên Kiều: "Em đoán ông Matsumoto này và bà cụ Thẩm đã sớm quen biết nhau."

Cả hai người đã hợp tác từ trước, chuyện Thẩm Không Thanh được thả ra, chính là kết quả của sự hợp tác này.

Loading...