Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 306
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:41
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trán cô đột nhiên bị búng một cái, vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc hiện rõ sự bất mãn: "Em có anh rồi còn chưa đủ ư?"
Liên Kiều cười tủm tỉm lắc lắc cánh tay anh: "Tiêu chuẩn của em rất cao, chỉ có người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi mới có thể lọt vào mắt em. Em chỉ nhìn trúng một người đàn ông là anh thôi."
Thẩm Kinh Mặc lườm cô, xoa bóp gương mặt cô, cả ngày chỉ biết nói linh tinh, có vài người sẽ tưởng thật mất.
Thẩm Không Thanh vội đi tới: "Xin chào ông Matsumoto."
Ichiro Matsumoto nhìn ông ta, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
Phiên dịch ở bên cạnh chủ động giới thiệu: "Người này là ông chủ của Kinh Nhân Đường, ông Thẩm Không Thanh."
Ichiro Matsumoto bừng hiểu ra, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì?"
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh lo lắng: "Cách đây không lâu mẹ tôi bị trúng gió, tôi đến để xin ông Matsumoto để lại cho tôi hai viên thuốc Tái Sinh."
Ichiro Matsumoto tỏ vẻ khó xử: "Ông Thẩm, thật sự xin lỗi, trong tay tôi cũng chỉ có hai viên để phòng ngừa. Tôi lớn tuổi rồi, tàu xe lại mệt nhọc, rất dễ xảy ra vấn đề. Mong ông hiểu cho."
Thẩm Không Thanh hưng phấn đến đỏ mặt: "Ông có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng dốc toàn lực."
Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: "Thẩm Không Thanh, bao giờ đưa sách thuốc nhà họ Thẩm cho tôi? Tôi đang cần dùng."
Cơ thể Thẩm Không Thanh cứng đờ, chân mày ông ta cau lại: "Vấn đề này để sau hẵng bàn, chuyện xin thuốc quan trọng hơn."
Ánh mắt Liên Kiều trở nên lạnh lùng. Muốn tính kế cô đúng không? Vậy cũng phải xem ông ta có năng lực đó không đã: "Ông đang định quỵt nợ đúng không? Đây không phải thói quen tốt đâu nhé. Ông Matsumoto, ông tuyệt đối đừng tin tưởng ông ta. Con người ông ta ấy, nhân phẩm chẳng ra gì, vừa ra tù xong..."
Thẩm Không Thanh tức điên lên, ông ta lớn giọng chỉ trích: "Liên Kiều, cháu hại mẹ tôi trúng gió, hiện tại lại dùng đủ mọi cách để ngăn cản tôi xin thuốc. Cháu làm vậy là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một mạng người đúng không?"
Giọng nói của ông ta rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mọi người đều nhìn về phía này.
Đối diện với vô số ánh mắt khác thường, vẻ mặt Liên Kiều vẫn không thay đổi. Cô đường hoàng đáp lại: "Đầu tiên, mẹ ông trúng gió là do bà ta vô đạo đức, từng làm rất nhiều chuyện trời chê đất trách, sao có thể trách tôi được? Từ trước đến nay nhà họ Thẩm các người không từ thủ đoạn, liên tục tấn công nhà họ Liên chúng tôi, thế mà ông còn có mặt mũi bảo tôi nói linh tinh ư? Ông có cần tôi tuyên bố cho mọi người biết lý do vì sao ông phải vào tù không?"
"Thứ hai, tôi ăn ngay nói thật, sao lại bảo tôi cản trở ông xin thuốc? Tôi nhắc nhở ông một câu nhé, ông là người Trung Quốc, phải đi ngay ngồi thẳng, đừng có đi sai đường, đừng phản bội dân tộc, quốc gia."
Nếu đã xé rách mặt rồi thì không phải ông c.h.ế.t cũng là tôi sống, nếu Thẩm Không Thanh đã làm vậy, cô sẽ không nể tình nữa.
"Cháu..." Thẩm Không Thanh tức điên lên, ông ta mới nói một câu, cô đã đốp lại cả đống lời, còn ám chỉ ông ta thông đồng với người nước ngoài nữa chứ.
Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, một chiêu đẫm máu.
Hơn nữa cô còn tạo cho bản thân một thiết lập yêu nước nữa chứ, không thấy nhóm quan chứ Trung Quốc đều gật đầu đấy ư?
Hành động của cô là đang dẫm lên cơ thể ông ta để trèo cao.
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ không ủng hộ: "Chú út, chúng ta là người nhà họ Thẩm, rất nhiều thế hệ nhà họ Thẩm đều sinh sống trên mảnh đất này, chúng ta phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, phải yêu nước, yêu đồng bào."
Lời nói của anh giống con dao, khiến sắc mặt Thẩm Không Thanh thay đổi: "Kinh Mặc, trong mắt cháu, chú là loại người bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu như vậy ư?"
"Cháu không quen chú." Thẩm Kinh Mặc rất chán ghét ông ta, ông ta chỉ cho phép bản thân chê bai người khác, không cho phép người khác phản kích lại ư? Đạo lý gì không biết!
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
Trong trường hợp kiểu này, hành vi của Thẩm Không Thanh rất không đúng mực, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
"Thế nhưng cháu biết, chú rất quan tâm đến bà cụ Thẩm. Vì một câu của bà ta, chú có thể lừa gạt tình cảm của một người phụ nữ vô tội, dụ dỗ người đó trộm bảo bối trong nhà. Có lẽ chú đúng là đứa con có hiếu, nhưng nhân phẩm của chú chẳng ra gì."
"Cháu..." Sắc mặt của Thẩm Không Thanh đột ngột thay đổi, ông ta vô thức phủ nhận: "Chú không làm thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-306.html.]
Ông ta cũng phải trả giá bằng tình cảm. Ông ta cũng chịu thiệt mà.
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được mà thở dài, đây là đứa con trai do một tay bà cụ Thẩm bồi dưỡng.
"Chú đừng sốt sắng phủ nhận, người đó sắp về nước rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thanh toán khoản nợ này với chú thôi. Chú đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Thẩm Không Thanh sững người, lòng hoảng loạn: "Cháu nói gì? Liên Liên sắp về nước ư? Không thể nào, cô ấy đã nói cả đời này sẽ không quay về mảnh đất này."
Nghe đến đây, mọi người nào còn gì không hiểu nữa? Nói ra cả tên cả họ người ta rồi, xem ra chuyện này là thật.
Loại chuyện như lừa gạt tình cảm của phụ nữ này là không biết xấu hổ nhất, người đứng xem cũng không thể nhịn được.
Nhóm lãnh đạo bắt đầu có ấn tượng xấu về ông ta, thiếu hụt đạo đức cá nhân, còn dối trá, không giữ chữ tín, nhân phẩm thật sự có vấn đề.
Trong lòng người lãnh đạo vốn ủng hộ ông ta cũng không nhịn được mà thầm mắng chửi, ông ta làm người xấu thì cũng được thôi, nhưng ông ta lại không có đủ năng lực, làm chuyện xấu mà bị người ta bắt tận tay, đây mới là điều nguy hiểm nhất.
Thẩm Kinh Mặc khẽ thở dài: "Liên Liên là con gái của nhà họ Liên, tất nhiên bà ấy phải về nhà rồi."
Anh Takahashi đột nhiên chen ngang một câu: "Liên Liên? Cũng họ Liên ư? Không biết bà ấy có quan hệ gì với cô Liên Kiều?"
Xem ra giữa hai gia đình này có mối thù sâu sắc, không biết có thể lợi dụng được gì không?
Liên Thủ Chính đứng dậy: "Nó là em gái ruột của tôi. Chính Thẩm Không Thanh là người khiến anh em nhà họ Liên chúng tôi phản bội nhau, món nợ này, tôi vẫn luôn nhớ kỹ."
Người nhà họ Liên rất bao che khuyết điểm.
Lúc này ông kể hết bí mật trong quá khứ ra trước công chúng, xé toạc da mặt của Thẩm Không Thanh, vạch trần bộ mặt thật của ông ta trước mặt mọi người.
Cho dù cấp trên muốn dùng ông ta, cũng phải cân nhắc đến dư luận.
Dù sao, càng là người ở địa vị cao, càng quý trọng danh tiếng của bản thân.
Ông làm vậy, là chặn đứng đường lui của Thẩm Không Thanh.
Lúc này Thẩm Không Thanh cũng phản ứng lại, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi. Chỉ vì ông ta chỉ trích Liên Kiều một câu, thế mà đã bị mọi người hợp tác công kích, không chỉ đánh ngã ông ta, mà còn đánh đến tàn phế.
Đúng là ông ta có năng lực, thế nhưng đối thủ quá mạnh, cả đám người cùng hợp tác, sao ông ta đọ nổi?
Lần này ông ta vừa lật xe, vừa khiến phần lớn mọi người chán ghét.
Thế nhưng đúng lúc này, Ichiro Matsumoto lại đứng dậy: "Ông Thẩm, thân là một bác sĩ, xuất phát từ tinh thần nhân đạo, tôi bằng lòng đến bệnh viện bắt mạch cho mẹ ông."
Hai mắt Thẩm Không Thanh sáng lên: "Cảm ơn ông. Thật sự cảm ơn ông. Ông Matsumoto, ông thật sự rất nhân từ."
Đang châm chọc ai thế?
Ánh mắt Liên Kiều híp lại, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười mỉa mai.
Ông ta quá đề cao bản thân.
Trong bệnh viện, bà cụ Thẩm buồn ngủ, trên gương mặt già nua xám xịt đầy nếp nhăn, hốc hác vì bệnh. Dưới sự giày vò của bệnh tật, bà ấy giống như một bông hoa mất đi sức sống, có thể tàn lụi bất cứ lúc nào.
Nghe tiếng khóc sướt mướt của con dâu, bà ấy chỉ cảm thấy xui xẻo.
"Đủ rồi, đừng khóc nữa."
Bà Thẩm không kiểm soát được bản thân: "Mẹ, thật ra Linh Linh ra tù rồi, thế nhưng con bé lại càng trở nên đần độn hơn. Con bé cứ nằm ngơ ngác không động đậy suốt cả ngày, khiến con vô cùng đau lòng."