Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 304
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:37
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về công về tư, bộ trưởng Phương đều phải làm chỗ dựa cho Liên Kiều: "Cô Liên Kiều vô cùng coi trọng quyền riêng tư, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."
Người nọ ngẩn ra, đây không phải lời mà một quan viên khéo đưa đẩy nên nói.
Cuối cùng, Thẩm Kinh Mặc vẫn là người chiến thắng.
Làm một bác sĩ nổi tiếng, chữ tín luôn đứng hàng đầu, nhất là ở trường hợp thế này, càng không dám nói dối.
Ba vòng thắng hai, thật ra không cần thi đấu tiếp nữa.
Đề bài trong hai vòng thi trước đó đều do hai phía Trung - Nhật bàn bạc rồi ra đề, nhưng riêng với đề bài trong vòng thi thứ ba, phía Nhật Bản kiên quyết giành quyền ra đề. Đề thi công bố ngay tại hiện trường, là điều chế thuốc Vân Bắc Bạch.
Vừa nghe thấy đề bài, bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên đông cứng lại. Đây là công thức tối mật của Trung Quốc.
Vẻ mặt của nhóm quan chức Trung Quốc biến sắc, đám chó Nhật này, thế mà dám gài bẫy họ.
Trước đó phía Nhật Bản kiên quyết giành quyền ra đề trong vòng thi thứ ba, còn nói cái gì mà sẽ giữ bí mật, kết quả thì sao, bọn họ dám đưa ra yêu cầu quá đáng ở ngay trong trường hợp này.
Vấn đề là, phía Trung Quốc không thể không nhận thử thách. Nước lớn phải có phong độ của nước lớn, thế nhưng nếu công bố phương thuốc bí mật, họ sẽ trở thành tội nhân của quốc gia.
Trong lúc nhất thời, họ lâm vào tình thế khó xử.
Phía Nhật Bản không ngừng thúc giục, mấy người Kobayashi và Takahashi đã bắt đầu hành động.
Bác sĩ Hồ ngồi cạnh Liên Kiều đứng ngồi không yên, ông ấy rất căng thẳng, liên tục nhìn về phía Liên Kiều, ý hỏi cô nên làm sao bây giờ.
Liên Kiều nâng cằm, mỉm cười rồi lắc đầu với ông ấy.
Bác sĩ Hồ lo lắng không thôi, rốt cuộc cô có ý gì?
Tất cả mọi người đều không hiểu ý cô, thế nhưng vừa nhìn thấy thái độ này của con gái, trái tim vốn treo lơ lửng của Liên Thủ Chính đã quay về vị trí cũ.
Cô bình tĩnh như vậy, chứng tỏ đã nghĩ ra cách.
Với trí tuệ của cô, loại chuyện này không thể làm khó cô được.
Thân là nô lệ của con gái, ông tin chắc rằng: con gái luôn đúng.
Liên Kiều cầm túi xách lên, ngay khi mọi người cho rằng cuối cùng cô cũng chịu bắt tay hành động, thì không ngờ cô lại lấy ra một túi hạt dẻ, một túi bánh quy và đưa cho Liên Thủ Chính: "Cha ăn không? Đến giờ cơm rồi."
Hành động của cô cợt nhả đến mức ngay cả Liên Thủ Chính cũng thấy cạn lời: "Tự con ăn đi."
Liên Kiều cũng không miễn cưỡng ông, cô đưa cho Thẩm Kinh Mặc. Thẩm Kinh Mặc im lặng vài giây, rồi nhận lấy mấy miếng bánh quy, chậm rãi nhai nuốt.
Liên Kiều lúc thì cắn hạt dẻ, lúc thì ăn bánh quy, cái miệng không ngơi nghỉ lấy một giây.
Cách ăn uống của cô tao nhã ung dung giống như một cô chiêu nhà quyền quý. Thế nhưng khi nhìn thấy đồ ăn vặt trong tay cô, khí chất cô chiêu hoàn toàn tan biến, cô chỉ là một con quỷ tham ăn mà thôi.
Hiện trường im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngẩn người, im lặng nhìn hai người ăn.
Trong trường hợp nghiêm túc thế này, sao họ có thể ăn uống một cách thản nhiên thế nhỉ?
Liên Kiều ăn xong, lại mở túi xách lấy ra một chiếc hộp màu hồng phấn. Cô mở hộp ra, bên trong đựng thịt bò om, xúc xích, chân gà ướp muối.
Không biết cô lấy từ đâu một đôi đũa, gắp miếng thịt bò om lên ăn. Vị thịt tan trong miệng khiến cô nheo mắt lại tận hưởng, ngon thật đó.
Cô bình tĩnh đến độ khiến mọi người cảm thấy dù toàn thế giới có đang nhìn cô, cô cũng có thể ăn uống một cách thản nhiên.
Mọi người cảm thấy việc làm của cô là một hành động rất không lễ phép, thế nhưng thấy cô ăn ngon như vậy, họ lại cảm thấy chuyện đáng ra nên vậy.
Con người đều phải ăn uống mà.
Nhóm phóng viên lén nuốt nước miếng, c.h.ế.t mất thôi, họ thèm quá rồi, biết làm sao bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-304.html.]
Thẩm Kinh Mặc thấy cô ăn ngon, cũng không nhịn được: "Cho anh một miếng với."
Liên Kiều gắp một miếng thịt bò đút anh, hai người nhìn nhau cười, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Trong mắt mọi người xung quanh, hành động của họ là đang rải cơm chó.
Anh Takahashi đang bận rộn, ngẩng đầu lên thấy vậy thì lập tức tức điên lên: "Tôi vốn tưởng phong tục của quý quốc thuần khiết, bảo thủ, nam nữ dè dặt chứ."
Anh ta bận như chó, mà cô lại ngồi đằng kia ăn uống ngon lành.
Cô không hề tôn trọng đồng nghiệp, không tôn trọng trận đấu này.
Liên Kiều cười tủm tỉm đáp: "Đúng vậy, tôi bảo thủ lắm. Tôi chỉ đút cho bạn trai của mình, anh ấy rất thuần khiết, chỉ ăn những món tôi đút cho."
Anh Takahashi: "..." Thế mà anh ta không có lời nào để phản bác.
Thẩm Kinh Mặc buồn cười: "Ngốc ạ, người ta đang hâm mộ, ghen tị với chúng ta đó."
Liên Kiều bừng hiểu ra: "Ồ, hóa ra là bị bệnh đau mắt đỏ. Cần phải chữa trị."
Anh Takahashi nổi giận: "Liên Kiều, cô còn thi đấu không hả? Cô không có tinh thần thi đấu gì cả! Cô không hề tôn trọng chúng tôi!"
Liên Kiều lau miệng: "Tôi không muốn thi đấu nữa, dù sao chúng tôi cũng thắng rồi."
Anh Takahashi cố ý gây sự: "Liên Kiều, cô làm vậy là không tôn trọng những người có mặt tại đây."
Thật ra bọn họ muốn lợi dụng vòng thi này, để ép các bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng của Trung Quốc giúp đỡ phân tích thành phần của thuốc Vân Bắc Bạch.
Bọn họ đã muốn có công thức của thuốc Vân Bắc Bạch từ lâu rồi, thế nhưng lại chưa có cách hoàn thiện công thức cụ thể, vẫn luôn thiếu một chút gì đó.
Thế nên họ mới muốn để nhóm bác sĩ nổi tiếng của Trung Quốc cùng nghiên cứu để đưa ra công thức chính xác nhất.
Đây mới là mục đích quan trọng nhất của buổi hội nghị giao lưu này.
Liên Kiều không để ý đến ánh mắt của những người khác, cô nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Thế nhưng, tôi lại định giải mã thành phần của thuốc Tái Sinh."
Nhóm người Nhật Bản nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, thuốc Tái Sinh là viên thuốc thần kỳ nhất của Nhật Bản, dùng để điều trị triệu chứng đờm chặn kinh mạch, liệt nửa người và các triệu chứng trúng gió, đột quỵ.
Đây là thuốc thần, là bí mật cấp quốc gia của Nhật Bản, mỗi năm có thể kiếm vô số ngoại tệ, cũng là món quà tốt nhất cho các lãnh đạo nước ngoài, để thu về rất nhiều tài nguyên.
Sắc mặt của Anh Takahashi hoàn toàn thay đổi, anh ta vô thức nhìn về phía ông Ichiro Matsumoto.
Đây là bí mật không truyền ra ngoài của gia tộc Matsumoto.
Ichiro Matsumoto cau mày, thế nhưng vẫn không nói gì, cũng chẳng biết ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Liên Kiều lấy ra một viên thuốc thoạt trông rất bình thường, cô nở nụ cười tươi như hoa: "Đây là thuốc Tái Sinh nổi tiếng khắp nơi, để tôi phân tích thử xem nhé?"
"Sao cô lại có thuốc Tái Sinh?" Lần này ông Ichiro Matsumoto cũng ngẩn ra, mỗi một viên Tái Sinh bán ra ngoài đều được ghi chép cẩn thận, về cơ bản sẽ không lọt ra khỏi Nhật Bản.
Liên Kiều mỉm cười, nụ cười của cô thần bí và khó lường. Cô dùng con d.a.o nhỏ cắt một miếng nhỏ, đưa lên mũi ngửi một lát, lại nếm thử, sau hồi lâu, cô cầm bút bắt đầu viết: "Nhân sâm, hoàng kỳ, thục địa, thủ ô, mai rùa, xương báo, bọ cạp, địa long, thiên ma..."
Cô vừa viết, vừa đọc tên từng thành phần một.
Khi số thành phần được giải mã càng ngày càng nhiều, mọi người không tự chủ được lấy giấy bút ra chép lại. Cuối cùng sắc mặt của Ichiro Matsumoto cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa: "Cô Liên Kiều."
"Hả?" Liên Kiều ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô rất bình thản, nụ cười rạng rỡ.
Ichiro Matsumoto nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, con gái của nhà họ Liên quả nhiên không phải người tầm thường.
"Đây là bí mật bất truyền của gia tộc tôi, nếu cô công khai ra ngoài, thì sẽ gây bất lợi cho gia tộc tôi."
Khóe miệng Liên Kiều cong lên, tạo thành một nụ cười châm chọc: "Ông chắc chắn đây là bí mật bất truyền của gia tộc ông ư?"
Trong lòng Ichiro Matsumoto căng thẳng, thế nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra: "Cô có ý gì?"