Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:30
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người kinh ngạc không thôi, ở những trường hợp thế này, họ thường nói chuyện một cách nể nang, giữ gìn mặt mũi cho nhau, để sau này tiện bề gặp lại.
Thế nhưng cô lại nói ra những lời bá đạo và tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng cô lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không giận cho nổi.
Đây có được coi là bạo lực bằng sắc đẹp không?
Anh Takahashi lập tức bắt lấy cơ hội phê bình Liên Kiều: "Cô quá hẹp hòi. Cũng vì loại người bảo thủ như cô, nên ngành y học cổ truyền Trung Quốc mới sa sút đấy. Nếu cô không thay đổi tính cách này, cô sẽ trở thành tội nhân của giới y học cổ truyền."
Liên Kiều tỏ vẻ bất cần: "Không sao đâu, có tôi ở đây rồi. Đợi tôi già, tôi sẽ nhận một đám học trò, dạy dỗ cẩn thận, khiến y học cổ truyền Trung Quốc có thể lưu truyền từ đời này sang đời khác, khôi phục lại vinh quang ngày trước."
Lời này quá mạnh miệng, khiến mọi người không khỏi cạn lời.
Bảo cô sai, nhưng lời nói của cô lại rất có lý.
Nhưng bảo cô nói đúng cũng không phải. Chờ cô già ư? Sao cứ cảm thấy cô đang ám chỉ người khác thế nhỉ?
Takahashi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào lại thẳng thắn như vậy, cái gì cũng nói toạc ra: "Cô thế là ích kỷ, sợ người khác tài giỏi hơn mình..."
Không đợi anh ta nói xong, Liên Kiều đã cắt ngang: "Tôi cảm thấy rất khó hiểu, ngành y học cổ truyền của chúng tôi sa sút hay phát triển, thì liên quan gì đến người Nhật Bản các anh?"
Hiện trường im bặt, Takahashi thẹn quá hóa giận: "Y thuật không biên giới, cô có hiểu đạo lý này không vậy?"
"Hiểu, nhưng bác sĩ có quốc tịch, nhà khoa học có quốc tịch, doanh nhân cũng có quốc tịch." Liên Kiều không hề sợ chuyện, cô ỷ vào bản thân vẫn còn ít tuổi mà nói thẳng ra: "Nếu quốc gia các anh đã hào phóng như vậy, sao không chia sẻ những thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất cho chúng tôi đi? Chẳng hạn như cách chế tạo ô tô Mitsubishi, đồ điện tử Sony và các thiết bị điện Panasonic ấy."
Người Nhật Bản im như gà, vờ như không nghe thấy gì cả.
Anh Takahashi nghẹn một bụng lửa giận: "Ông Liên Thủ Chính, sao ông lại dạy dỗ học trò thành thế này? Hay là cô ta trời sinh đã không tốt?"
Liên Thủ Chính không chút hoang mang đáp: "Liên Kiều là niềm tự hào lớn nhất đời này của tôi. Có con bé ở đây, tôi tin ngành y học cổ truyền sẽ không sa sút. Anh Takahashi, anh tội gì phải làm khó một đứa bé? Anh đủ tuổi làm chú con bé rồi đấy."
Anh Takahashi: "..." Anh ta chỉ mới ba mươi tuổi. Quả nhiên, người nhà này đều đáng ghét như nhau.
Anh ta hít một hơi thật sâu: "Đúng rồi, ông Liên Thủ Chính, ông có thể cho chúng tôi xem phương thuốc của nhà ông không?"
"Không thể." Liên Kiều cười tủm tỉm đáp lời anh ta.
Anh Takahashi sắp bị cô chọc tức c.h.ế.t đến nơi: "Tôi đang trò chuyện với ông Liên Thủ Chính, trẻ con đừng xía mồm vào."
Anh ta tự cho bản thân là trưởng bối của cô, bắt đầu khua tay múa chân với cô.
Liên Kiều nghiêng đầu, cười vô cùng vui vẻ: "Thế nhưng, hiện tại tôi là người kế thừa y thuật của nhà họ Liên, tất cả phương thuốc đều do tôi bảo quản."
"Gì cơ?" Những người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến ngây người. Phương thuốc của nhà họ Thẩm nằm trong tay cô, phương thuốc của nhà họ Liên cũng là của cô? Chuyện quái lạ gì thế này?
Ông Mitsui, một khác sĩ nổi tiếng của Nhật Bác không nhịn được mà hỏi với giọng điệu kinh ngạc: "Sao có thể? Cô vẫn còn trẻ như vậy, hơn nữa cô cũng không phải người nhà họ Liên."
Liên Kiều đưa mắt nhìn ông ta. Ông ta có mái tóc hoa râm, thoạt trông đã ngoài sáu mươi: "Tôi họ Liên, về phần tuổi tác, năng lực của tôi đủ để treo một đám ông già lên đánh, cũng được coi là chuyên gia trong ngành."
"Liên Kiều, cô có dám lấy ra cho mọi người xem một chút không?" Anh Takahashi bắt đầu dùng chiêu khích tướng, người trẻ tuổi thường không chịu nổi chiêu này.
Liên Kiều cong môi cười, nụ cười vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào: "Tôi sẽ được lợi gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-301.html.]
Mọi người lập tức trở nên kích động, họ đều biết những phương thuốc này có giá trị thế nào: "Cô muốn gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Liên Kiều sáng rực lên: "Năm mươi phần trăm cổ phần công ty dược phẩm của Kobayashi, ba mươi phần trăm tất cả các công ty dưới danh nghĩa gia tộc Takahashi, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Mitsui..."
Lời nói của cô khiến tất cả mọi người tức hộc máu, anh Takahashi tức đến độ mặt mũi đỏ bừng: "Cô điên rồi ư?"
Gia tộc Takahashi của anh ta vô cùng phát triển, dưới danh nghĩa có hơn ba mươi công ty, tiền thuế mà nhà anh ta nộp phải chiếm một phầm trăm tổng doanh thu thuế của cả nước.
Có thể thấy, lợi nhuận nhiều đến mức nào.
Cô vừa mở miệng đã đòi ba mươi phần trăm, đến chính bản thân anh ta còn không có nhiều như thế.
Liên Kiều cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Đây là thời đại chia sẻ tài nguyên, tư duy tập thể mà. Các anh đừng bảo thủ như vậy."
Cô trả lại y nguyên lời họ nói, không sai một chữ nào.
Hiện trường im lặng, ngoại trừ im lặng thì vẫn là im lặng, mặt họ bị vả sưng tấy lên rồi.
Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên ý cười, anh chưa từng thấy ai có thể chiếm hời của Liên Kiều.
Ông Sakai - một bác sĩ Tây y cất tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Chỉ có vài phương thuốc cổ truyền thôi, mà cô đã giở chiêu sư tử ngoạm. Tài nguyên chênh lệch quá lớn, không công bằng."
Liên Kiều nhún vai: "Thế nhưng trong lòng tôi, vài phương thuốc của tôi có giá trị này, tôi còn đang cảm thấy cái giá mình đưa ra vẫn còn ít đấy."
Thứ này vốn không có cách định giá, cô nói phương thuốc của cô là vô giá, ai dám nói không?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác còn chưa kịp lên chiến trường đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi.
Bộ trưởng Phương cụp mắt, che giấu ý cười nồng đậm nơi đáy mắt. Ông ấy và Liên Kiều từng tiếp xúc nhiều lần, nên khá am hiểu tính cách của cô.
Cô độc lập, mạnh mẽ và bá đạo, mồm mép lưu loát nhưng rất có lý, nhân phẩm tốt, y thuật xuất sắc.
Ông Mitsui nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt sâu thẳm, không ngờ Trung Quốc lại có một nhân vật tài năng đến vậy.
"Thế này đi, tôi có mở một xưởng sản xuất thuốc ở Trung Quốc, cô cung cấp mười phương thuốc, coi như dùng phương thuốc để nhập cổ phần, tôi cho cô mười phần trăm. Thế nào?"
Liên Kiều chớp chớp mắt: "Thế nhưng, tôi không thiếu phương thuốc, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên và mối quan hệ, hoàn toàn có thể làm một mình, vì sao phải hợp tác với ông? Tôi trẻ tuổi, ít kiến thức nên không nghĩ ra nguyên nhân, ông thử giải thích tôi nghe xem nào."
Ông Mitsui: "..." Người này là hồ ly mới đúng. Còn tinh ranh hơn đám cáo già bọn họ, đúng là quái vật.
Liên Kiều lập tức thay đổi sắc mặt: "Nếu ông không giải thích được, coi như đã ngầm thừa nhận ông có ý đồ lừa phương thuốc cổ truyền của tôi. Ông già, ông chẳng phúc hậu chút nào cả, đến đứa trẻ con mà cũng lừa cho được. Làm người ấy mà, đừng nên ôm suy nghĩ cướp của g.i.ế.c người."
"Cô..." Những người phu nữ ông Mitsui gặp đều là những người uyển chuyển, hàm xúc, giờ gặp được người lỗ mãng như cô, cả người ông ta sắp sụp đổ đến nơi.
Sau khi nói đã miệng rồi, Liên Kiều lập tức chẳng thèm để ý đến ông ta nữa: "Bộ trưởng Phương, đột nhiên tôi muốn mở một nhà xưởng sản xuất thuốc, chế tạo một sốt loại thuốc giá rẻ để người dân đều có thể mua được. Không biết có được không?"
Bộ trưởng Phương rất động lòng: "Có thẻ cân nhắc."
Liên Kiều gõ gõ bàn, tốc độ suy nghĩ nhanh như bay: "Tôi sẽ chỉ nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần, quyền quản lý thuộc về tôi, bốn mươi chín phần trăm còn lại tôi sẽ để Bộ Y tế nắm giữ, nhưng mọi người chỉ được nhận hoa hồng, chứ không có quyền quản lý. Có được không?"
Coi như cô mở một xưởng sản xuất thuốc để cống hiến vì quốc gia, chứ không phải để kiếm tiền.
Đôi mắt của tất cả các quan chức trong Bộ Y tế đều sáng rực lên, việc này không những là thành tựu chính trị, mà còn là lợi ích thật sự. Họ sẽ không cần xin cấp trên tài trợ nữa, sẽ tiết kiệm được tiền cho quốc gia.