Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:28
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng kê một chiếc bàn dài, hai hàng ghế được sắp xếp đối diện nhau, trước mỗi vị trí đều có tên người ngồi.

Liên Kiều đưa mắt nhìn quanh, thấy chiếc bàn này có khoảng hai mươi vị trí, phía đối diện toàn là tên Nhật Bản, phía này toàn là tên Tiếng Trung.

"Cha, sao con cứ có cảm giác như hội nghị đàm phán ấy nhỉ?"

Liên Thủ Chính cũng có chút khó hiểu: "Truyền thông của hai nước đều ở đây, cùng lắm là trao đổi giao lưu vài câu, sau đó cùng đưa ra thông báo gì đó thôi."

Ông nhìn thấy tên của các quan chức trong Bộ Y tế Nhật Bản, cũng như tên của các bác sĩ y học cổ truyền và tây y nổi tiếng, có vài người ông đã gặp mặt, có vài người lại mới chỉ nghe tên.

Một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đi tới: "Bác, Liên Kiều."

Liên Kiều ngẩn người: "Kinh Mặc, anh cũng đến ư? Sao không thấy tên của anh?"

"Anh vừa nhận được thông báo, khá đột xuất." Thẩm Kinh Mặc đứng phía sau cô, tỏ vẻ anh cũng đang hoang mang, khó hiểu đây.

Liên Thủ Chính nhướng mày, đây không phải phong cách làm việc của chính phủ trong nước.

"Ai thông báo cho ông?"

"Bộ trưởng Phương." Thấy một nhân viên công tác cầm bảng tên của anh đến, Thẩm Kinh Mặc đưa tay nhận lấy, rồi đặt xuống vị trí bên cạnh Liên Kiều: "Báo với bộ trưởng Phương rằng tôi sẽ ngồi ở đây nhé."

Liên Kiều trợn tròn mắt: "Sao em có cảm giác như có người đang gây sự ấy nhỉ?"

"Anh cũng có cảm giác này." Thẩm Kinh Mặc nhìn về phía hàng ghế đối diện, một nửa là quan chức, một nửa là chuyên gia trong ngành.

Lại có mấy bác sĩ lục tục tiến vào, tất cả đều là bác sĩ Tây y, Thẩm Kinh Mặc có quen biết họ.

Thế nhưng, người đi cuối hàng khiến ánh mắt Thẩm Kinh Mặc chợt híp lại: "Chú út, chú ra tù rồi à?"

Sao Thẩm Không Thanh lại xuất hiện ở kiểu trường hợp này? Sao lại thế này?

Liên Kiều cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm trước ông ta chẳng có chút hành động nào, thế nhưng bây giờ lại có thể tham dự sự kiện cấp cao thế này, rốt cuộc ai đã ở sau lưng nhúng tay?

Bối cảnh của nhà họ Thẩm thật sự không bình thường.

Thẩm Không Thanh mặc vest, đi giày da, cả người ngăn nắp, gọn gàng, chẳng có chút sa sút tinh thần nào cả.

Ông ta đi tới, chào hỏi một cách tự nhiên, hào phóng: "Kinh Mặc, Liên Kiều, chúng ta lại gặp nhau rồi. Anh Thủ Chính, thần thái của anh vẫn như trước nhỉ?"

"Nhà tù không thể nhốt được ông nữa ư?" Liên Kiều chớp chớp đôi mắt to tròn: "Lợi hại đấy."

Thẩm Không Thanh chín chắn và bình tĩnh hơn trước kia nhiều, bị châm chọc như vậy mà ông ta chẳng hề bực bôi, trái lại còn mỉm cười: "Liên Kiều, Kinh Mặc, tôi phải cảm ơn các cháu đã trông coi Kinh Nhân Đường trong mấy ngày tôi đi vắng. Cảm ơn rất nhiều."

Liên Kiều cau mày: "Đừng khách sáo, tôi cũng chỉ đang giúp bản thân thôi, dù sao đó cũng là sản nghiệp nhà mình cả mà."

Con ngươi Thẩm Không Thanh co rút lại, thế nhưng chẳng bao lâu sau đã khôi phục như thường, ông ta mỉm cười: "Liên Kiều, tôi sẽ báo đáp cháu."

"Ừ, tôi chờ." Liên Kiều cũng đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, chẳng hề sợ hãi sự uy h.i.ế.p của ông ta.

Cô có thể tống ông ta vào tù một lần, cũng có thể tống vào N lần.

Cuộc đời ấy mà, không phải là ông hãm hại tôi, thì cũng là tôi hãm hại ông mà thôi.

Cánh cửa phòng họp mở ra, một nhóm người nối đuôi nhau tiến vào, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Các quan chức đang trò chuyện xã giao, các ông lớn trong giới y học cũng đang chào hỏi lẫn nhau. Họ đều là những chuyên gia đứng đầu trong ngành, từng nghe tên đối phương.

Phần lớn mọi người đã lớn tuổi, năm nay Ichiro Matsumoto đã gần bảy mươi, là người lớn tuổi nhất, cũng là người có địa vị cao nhất. Nghe nói ông ta vừa thông thạo y học cổ truyền Trung Quốc vừa thông thạo Tây y, là người có năng lực đứng số một ở Nhật Bản, các quan chức cấp cao thường tìm ông ta khám, chữa bệnh.

Mà Liên Kiều là người trẻ tuổi nhất, tràn ngập hơi thở thanh xuân, môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô ngần. Đứng giữa nhóm người Trung, cô vô cùng nổi bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-300.html.]

Nhóm phóng viên vẫn chưa tiến vào, mọi người vẫn có thể trò chuyện.

Người ngồi đối diện Liên Kiều là Takahashi, sắc mặt anh ta trắng bệch, thoạt trông như bị chứng khí hư, thể nhược, thế nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô lại đằng đằng sát khí.

Xem ra đã phải ăn rất nhiều đau khổ.

Liên Kiều mỉm cười với anh ta: "Anh Takahashi, tôi nghe nói anh đã đến mấy bệnh viện yêu cầu làm giám định thương tật nhưng đều bị họ từ chối. Chuyện này có phải thật không vậy?"

"Giả đó." Mặt anh Takahashi vô cùng u ám, giọng điệu cau có.

Ngày nào anh ta cũng phải chịu cơn đau đớn, nhất là về đêm, đau đến độ anh ta ứa mồ hôi lạnh.

Thấy anh ta không vui, Liên Kiều lập tức vui vẻ: "Thế nhưng không có lửa thì làm sao có khói. Đúng rồi, có lẽ anh không hiểu thành ngữ Trung Quốc, để tôi giải thích cho anh nghe vậy. Nói đúng ra là, một khi gió đã thổi, thì sóng sẽ không đứng yên, giữa sóng và gió có mối quan hệ nhân quả. Anh có hiểu không?"

Nhân viên công tác đứng gần đó nghe mà trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là lời giải thích vô cùng đứng đắn, thế nhưng sao anh ta nghe cứ quái quái thế nào ấy.

Anh Takahashi nghe vậy lại càng kiêng dè Liên Kiều hơn, rõ ràng cô mang một gương mặt xinh đẹp ngây thơ, nhưng trái tim cô lại vô cùng đen tối.

Liên Kiều chỉ chỉ những người khác: "Anh Takahashi, anh đừng giả bệnh nữa, những người ngồi đây đều là chuyên gia trong ngành, năng lực rất giỏi, anh không thể lừa được ánh mắt của họ đâu."

Takahashi cố nén giận, anh ta tự nhủ bản thân, cô đang cố ý chọc tức anh ta, anh ta không thể trúng chiêu, không thể mắc bẫy của cô.

Thế nhưng, anh ta thật sự rất tức giận.

Tầm mắt của bộ trưởng Phương nhìn về phía này: "Liên Kiều, cô và anh Takahashi đang trò chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Anh Takahashi trợn mắt há hốc mồm, đám người Trung Quốc này giỏi trợn mắt nói dối thật đó.

Cái này mà vui vẻ á? Không thấy họ sắp đánh nhau đến nơi rồi à?

Liên Kiều nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Takahashi đang nhờ tôi chỉ bảo về nền văn học nước ta, anh ta cảm thấy rất có hứng thú."

Vẻ mặt bộ trưởng Phương tràn ngập sự kiêu ngạo: "Nền văn học của nước tôi vừa sâu rộng vừa uyên bác, tôi đề nghị anh Takahashi hãy học môn Tiếng Trung, sau khi học xong thơ Đường, thơ Tống và nhạc Nguyên, anh sẽ biết nền văn hóa mấy ngàn năm của chúng tôi sâu sắc đến mức nào."

Mẹ nó, đám khốn nạn này! Khoe khoang cái rắm! Họ đang châm chọc nền văn học của Nhật Bản không đủ sâu sắc chứ gì? Trong lòng Takahashi không ngừng rít gào, chỉ hận không thể đ.â.m họ một dao.

"Đối cảm thấy hứng thú với các phương thuốc cổ truyền hơn. Nghe nói nhà họ Thẩm có sách thuốc được tổ tiên nhiều đời truyền lại, bên trong có rất nhiều phương thuốc cổ, không biết tôi có thể mượn xem không? Tôi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Thẩm Không Thanh, có vài người còn rất kích động.

"Ông Thẩm, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, tin tưởng tất cả mọi người ở đây cũng cảm thấy hứng thú. Đúng không?"

"Đúng đó, đúng đó, cho chúng tôi xem với. Chúng ta phải cùng nhau tìm hiểu, thảo luận thì mới có thể tiến bộ được."

"Bây giờ là thời đại chia sẻ tài nguyên, tư duy tập thể, nhà ông đừng bảo thủ thế nữa."

Liên Kiều không khỏi nở nụ cười, cả đám hợp lại ăn cướp, sao có thể nói đúng lý hợp tình thế nhỉ?

Vẻ mặt Thẩm Không Thanh hiện rõ vẻ khó xử, ông ta cau màu: "Xin lỗi, chỉ sợ không được."

Takahashi có chút mất hứng: "Vì sao?"

Ánh mắt Thẩm Không Thanh nhìn về phía Liên Kiều: "Tôi đã hứa sẽ đưa sách thuốc cho Liên Kiều rồi, hiện tại quyền sở hữu của sách thuốc không thuộc về tôi nữa."

Ông ta đang dẫn lửa lên người Liên Kiều, lòng dạ quá độc ác.

Hiện trường ồ lên, không phải chứ?

"Cô Liên, chuyện này có phải thật không?" Ánh mắt ông Kobayashi sáng rực lên.

"Thật." Khóe miệng Liên Kiều khẽ cong, Thẩm Không Thanh đã tuyên bố trước mặt mọi người, thì đừng mong đổi ý, đống sách thuốc kia đã thuộc về cô rồi: "Chẳng qua, mọi người đừng mơ ước sách thuốc của tôi nữa, tôi là người có ý thức chủ quyền rất mạnh, của tôi thì chính là của tôi, người khác mà dám cướp, tôi sẽ lập tức c.h.ặ.t t.a.y họ."

Loading...