Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:26
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên tai vang lên giọng nói vui vẻ của Annie: "A, a, Hứa Vinh Hoa, tôi muốn mua một căn nhà ở đây. Không, hai căn, một căn cho mẹ tôi ở."
Ngôi nhà cô ta vừa mua kia đã được sửa sang, trang trí lại, thế nhưng chất lượng trang trí lại quá kém, khiến cô ta vô cùng chướng mắt, cứ sửa đi sửa lại, sửa tới sửa lui, đáng ghét c.h.ế.t đi được. Đoán chừng trong vòng một, hai năm tới vẫn chưa dọn vào ở được.
Nhưng nơi này thì khác, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, có đầy đủ tiện nghi, lại được trang trí theo phong cách Âu Mỹ, khiến cô ta rất thoải mái.
"Liên Kiều, chị cũng mua một căn đi."
Liên Kiều không có hứng thú, cô vẫn thích sống ở tứ hợp viện hơn, vì nó rất yên tĩnh: "Không mua."
Annie mím môi, cô ta rất muốn làm hàng xóm với cô, để có thể đến ăn ké bất cứ lúc nào: "Vì sao lại không mua? Nếu chị không đủ tiền, tôi có thể cho chị vay."
"Không cần." Liên Kiều chỉ vào một tòa nhà văn phòng: "Tòa này vẫn chưa bán đúng không?"
Hứa Vinh Hoa nhìn thoáng qua: "Đúng vậy. Tòa số ba chỉ mới bán được một phần ba, đợi bán xong mới bán tòa số năm."
Không có tòa số bốn, vì người làm ăn kiêng kị số bốn.
Liên Kiều chỉ vào tòa số năm: "Vậy thì tôi sẽ mua cả tòa này."
Hứa Vinh Hoa ngây người: "Cả tòa?"
"Ừm. Về sau đặt tên là Hoa Nhan Building." Liên Kiều đã nghĩ xong cả tên rồi, cô sẽ chuyển trụ sở công ty về đây, tương lai dù công ty phát triển lên tập đoàn, thì cũng không cần chuyển đi nơi khác.
Mọi người hâm mộ không thôi, có tiền thật tốt.
Annie mua hai căn nhà, Thẩm Kinh Mặc cũng mua một căn có diện tích hơn hai trăm mét vuông. Anh không có nhiều sản nghiệp trong nước.
Về sau nếu kết hôn với Liên Kiều, cô đi làm việc ở tòa bên cạnh cũng tiện hơn, trời mưa trời gió cũng không cần bôn ba vất vả.
Ừm, anh nghĩ xa quá rồi.
Anh em nhà họ Hứa hết nhìn đông đến nhìn tây, đôi mắt mở to, ở đây có vài thứ mà trước kia họ chưa từng thấy.
Tầm mắt của Hứa Vinh Hoa nhìn về phía họ: "Gia Thiện, Tiểu Gia, hai đứa cũng chọn một căn đi."
Hứa Tiểu Gia hoảng sợ: "Không, không, bọn em không cần."
Hứa Gia Thiện chín chắn hơn một chút: "Bọn em có chỗ ở rồi."
Họ làm gì có tiền mua.
Do cùng họ, nên Hứa Vinh Hoa rất săn sóc, cũng đối xử với họ rất tốt.
"Hai đứa có thể trả góp, trả trước mười phần trăm là được."
Hứa Gia Thiện vẫn lắc đầu từ chối, đừng nói mười phần trăm, đến năm phần trăm họ cũng không có.
Annie đảo tròng mắt: "Thế này đi, tôi cho hai người vay, điều kiện là hai người nấu nhiều món ngon cho tôi ăn là được. Đồ ăn ở căn tin khó mà nuốt nổi."
Hứa Tiểu Gia liếc cô ấy một cái: "Thế sao ngày nào cô cũng tới căn tin ăn?"
Ăn còn chê ỏng chê ẻo, thật sự khiến người ta chán ghét. Chỉ mỗi chị họ mới bao dung được cô ta, không đá cô ta đi.
Annie cười khúc khích: "Đó là do trong nhà không có đồ ăn đó. Ai bảo Liên Kiều lười quá làm gì."
Chỉ thuê một dì quét tước vệ sinh, một ngày ba bữa lại chẳng có ai nấu cơm cả, cô ta còn cách nào nữa đâu?
Liên Kiều không nói gì, Thẩm Kinh Mặc lại không vui phản bác: "Cô ấy không lười, là cô lười thì có. Bàn tay Liên Kiều quý giá thế nào, cô không biết chắc? Cô nên học xuống bếp nấu cơm đi, chứ cả ngày rảnh rỗi chẳng làm gì, giống hệt kẻ vô dụng."
Annie mím môi, hừ lạnh một tiếng: "Không muốn nói chuyện với anh."
Trong mắt Thẩm Kinh Mặc, Liên Kiều là nàng tiên trên trời, là bảo bối vô giá, còn người khác đều là kẻ vô dụng.
Liên Kiều suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh họ, Tiểu Gia, hai người ứng trước tiền hoa hồng năm nay để mua nhà đi. Về sau giá nhà sẽ càng ngày càng cao đó."
Hứa Gia Thiện do dự: "Căn nhà này... đắt quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-299.html.]
Cửa hàng họ mua cũng đủ để ở rồi, còn rất nhiều người khác đều có điều kiện kém hơn họ.
Liên Kiều nhắc nhở: "Đắt cái gì mà đắt? Về sau giá sẽ tăng gấp bội. Tin em đi."
Vị trí này thật sự không tệ.
Nghe cô nói vậy, Hứa Tiểu Gia động lòng: "Anh, chúng ta nghe lời chị họ đi, chị ấy có tầm nhìn xa trông rộng hơn chúng ta, mạnh hơn chúng ta cả trăm lần ấy chứ."
Hứa Gia Thiện suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được thôi."
Hứa Tiểu Gia nghe thế thì vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, cậu ấy lập tức hào hứng đi chọn nhà. Nhất định phải chọn một căn nhà phù hợp.
Cậu ấy không cần căn nhà tốt nhất, chỉ cần có hai phòng ngủ là được.
Chẳng qua, diện tích nhà ở đây đều rất lớn, mỗi căn hơn một trăm mét vuông, căn rộng nhất thì hơn hai trăm mét vuông.
Nhìn mô hình nhà ở, Hứa Tiểu Gia hít sâu một hơi. Căn nhà một trăm mét vuông có hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích phòng khách cũng rất lớn, có phải xa xỉ quá rồi không?
Hai anh em không quyết định được nên chọn căn nào, cuối cùng đành nhờ Liên Kiều giúp đỡ.
Liên Kiều giúp họ chọn một căn nhà song lập, tổng diện tích hơn hai trăm mét vuông, giá cả cũng rất đắt.
"Hai anh em muốn ở chung thì có thể ở chung, muốn ở riêng thì cũng tiện tách ra, rất thích hợp cho hai người."
Hai anh em nhà họ Hứa đưa mắt nhìn nhau, đúng là thích hợp thật, nhưng họ không gánh nổi cái giá này: "Em họ, căn nhà này đắt quá."
Dù đã được giảm giá, thì số tiền sau khi giảm cũng khiến lòng họ hoảng hốt.
Dù hiện tại chỉ cần trả tiền cọc, thì hàng năm họ có gánh nổi tiền trả góp không?
Hứa Tiểu Gia nhìn căn nhà với ánh mắt mong chờ, cậu ấy rất thích căn nhà này.
Liên Kiều phất tay: "Vậy lấy tiền hoa hồng hàng năm mà trả. Siêu thị của Tiểu Gia cũng có ba chi nhánh rồi, lợi nhuận khá khả quan, tiền lời hàng năm cũng không ít. Về phần anh họ, việc kinh doanh của Hoa Nhan tốt đến mức nào anh cũng biết rồi đó, cho nên, anh không cần lo lắng khó khăn trước mặt."
Cuối cùng, cô cũng thuyết phục được họ mua lại căn nhà này, sổ đỏ đứng tên cả hai anh em.
Kim Sách cũng rất hào phóng, chú ta mua hai căn nhà đối diện nhau, một căn cho cha mẹ ở, một căn để cha con chú ta sống, tương lai căn nhà này sẽ là của hồi môn cho con gái chú ta.
Bất kể về sau chú ta có kết hôn hay không, thì người nhà chú ta cũng có cái mà dựa vào.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ Liên Kiều, nên mọi người bên cạnh cô đều thích mua nhà.
Về đến nhà, Liên Thủ Chính vẫy tay với cô: "Liên Kiều, bên Bộ Y tế gọi điện đến nhà ta, nói rằng ngày mai sẽ tổ chức Hội nghị giao lưu Hữu nghị Trung - Nhật. Đây là quy trình."
Liên Kiều cau mày, cầm quy trình lên đọc vài lần, chỉ vào một mục trong đó rồi hỏi: "Họ làm vậy là có ý gì?"
Mục này là đối đáp, mỗi bên cử ra ba đại diện để nhận thách đấu.
Liên Thủ Chính không để bụng: "Chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục đâu. Con yên tâm, chẳng ai hi vọng sẽ xảy ra chuyện trong buổi giao lưu này cả."
"Vâng." Liên Kiều nhớ đến Takahashi bị cô đ.â.m thành con nhím, khóe miệng khẽ cong lên. Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Chẳng qua, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Sáng sớm hôm sau, Liên Kiều thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, mang theo ngâm châm và các loại thuốc, rồi theo cha ra ngoài.
Họ đi đến địa điểm được định sẵn, là một cơ quan đối ngoại, lối vào được canh gác rất nghiêm ngặt.
Một nhân viên công tác đứng chờ ở cửa, thấy họ đến thì chạy ra đón.
Liên Kiều khoác cánh tay cha mình, cô quan sát xung quanh thì thấy hoàn cảnh nơi đây không tệ, cây cỏ hoa lá tươi tốt, vừa đẹp vừa thanh tịnh.
Ở cửa có rất nhiều phóng viên truyền thông, thấy hai cha con Liên Kiều, họ đều nhao nhao vây lại phỏng vấn.
Liên Thủ Chính cảm thấy rất khó hiểu, hình như trong quy trình không có khâu phỏng vấn này mà nhỉ?
Nhân viên công tác đưa tay ngăn cản phóng viên: "Xin lỗi mọi người, xin hãy nhường đường."
Hai cha con tiến vào phòng họp, nhân viên công tác dẫn họ đi đến vị trí của họ.