Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:24
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh nhìn về phía Thẩm Hoa Quân, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: "Hành vi của ông thuộc trường hợp cuối cùng, sẽ bị phán tù từ mười năm trở lên."
Kim Sách đã quay về: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới ngay."
Ba người Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc và Kim Sách phối hợp ăn ý, hành động vừa nhanh nhẹn vừa tàn nhẫn, không cho đối phương cơ hội tranh luận, mà đi thẳng vào giải quyết vấn đề.
Trước mắt Thẩm Hoa Quân tối sầm lại, ông ta vừa hoảng vừa sợ. Đời này ông ta không bao giờ muốn quay vào tù nữa: "Không, không, tôi nói nhầm, cổ phần công ty không phải của tôi, đó là quà cha tôi tặng cho con trai tôi, không có quan hệ gì với tôi cả."
Tất cả mọi người ở thủ đô đều biết chi thứ nhất của nhà họ Thẩm xuống dốc không phanh, nên lời nói của ông ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Ánh mắt Liên Kiều khẽ lóe lên: "Vậy sao lại thành cổ phần của vợ ông rồi?"
Thẩm Hoa Quân chẳng thèm suy nghĩ đã đáp ngay: "Bà ta nói dối đó, ý đồ muốn cướp cổ phần Kinh Nhân Đường."
Ông ta chính miệng vạch tội vợ mình.
Thay vì để bản thân ngồi tù, ông ta thà tống vợ mình vào đó còn hơn.
Ông ta vốn là người bạc bẽo, ích kỷ như thế đó.
"Chồng!" Đầu óc Từ Xuân Ny quay cuồng, cả người khó chịu.
Cuối cùng Từ Xuân Ny bị dẫn đi điều tra, bà ta bật khóc nức nở, đau khổ cầu xin, nhưng Thẩm Hoa Quân lại trốn xa bà ta, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ.
Sự bạc bẽo của ông ta khiến trái tim Từ Xuân Ny hoàn toàn lạnh lẽo, không ngờ người đàn ông bà ta dùng mọi thủ đoạn để cướp về, lại là loại người này
Khó trách vợ cả người ta không tranh không đoạt, không cần đàn ông mà chỉ cần gia sản.
Người ta đã sớm nhìn thấu ông ta.
Thẩm Tinh khóc ầm lên, cầu xin hết người này đến người kia, nhưng không ai quan tâm đến nàng ta.
Nàng ta ngã vào lòng Hoàng Lĩnh, nức nở hỏi: "Vì sao phải đối xử với mẹ tôi như vậy? Đều là người một nhà, không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau ư?"
Dáng vẻ đáng thương bất lực kia, giống như cô ta mới là người bị hại.
Sắc mặt Hoàng Lĩnh đổi tới đổi lui, trong lòng thầm mắng cô ta ngu xuẩn, mối quan hệ tốt như vậy lại bị cô ta phá hỏng.
Nhóm người Liên Kiều chẳng thèm liếc nhìn ba người họ thêm một cái, mà tiếp tục vui chơi giải trí giống như không có việc gì.
Ba người họ cũng không đi, mà nhìn nhóm Liên Kiều với đôi mắt trông mong.
Sau khi ăn xong, Hứa Vinh Hoa đề nghị đưa họ đến xem khu nhà thương mại mới của anh ta. Mọi người cũng muốn được mở mang tầm mắt, nên đều đi theo.
Mắt thấy Thẩm Kinh Mặc đi lướt qua người mình mà chẳng nói với mình một câu nào, Thẩm Hoa Quân không khỏi gấp gáp: "Kinh Mặc, con giúp cha hỏi thử xem, sao hoa hồng của Kinh Nhân Đường vẫn chưa chuyển cho cha?"
Thật ra ông ta có đến hỏi rồi, nhưng chẳng ai để ý đến ông ta cả, đến cả cửa lớn của Kinh Nhân Đường ông ta cũng không vào được.
Ông ta thật sự không còn cách nào nữa, không có công việc, cũng không có thu nhập khác, ông ta chỉ có thể trông chờ vào tiền hoa hồng để sống qua ngày.
"Làm gì có." Thẩm Kinh Mặc nói: "Ông không có cổ phần công ty, thì lấy đâu ra hoa hồng?"
"Trước kia..." Thẩm Hoa Quốc không khỏi lo lắng, hiện tại ông ta đâu đòi hỏi gì nữa, chỉ muốn giống như trước kia, mỗi tháng được nhận tiền hoa hồng đủ để ông ta sống một cuộc sống thoải mái.
"Số tiền lúc trước ông nhận được, là tiền hoa hồng mà Kinh Nhân Đường chia cho tôi, chứ không phải cho ông." Thẩm Kinh Mặc châm chọc với giọng điệu thờ ơ: "Nhận trong thời gian dài quá, nên ông ảo tưởng đó là đồ của ông luôn à?"
Người Thẩm Hoa Quân ướt đẫm mồ hôi, nếu không có tiền thì ông ta biết sống sao: "Chúng ta là cha con, đâu cần phân rõ của con, của cha như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-298.html.]
Đến lời nói vô sỉ bậc này mà ông ta cũng có thể thốt ra miệng, khiến người ta không còn lời gì để nói.
Ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha, không nuôi lớn Thẩm Kinh Mặc, nhưng lại thèm muốn những thứ thuộc về Thẩm Kinh Mặc.
Thẩm Kinh Mặc đã sớm biết ông ta là loại người này: "Ông là ông, tôi là tôi. Về sau, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho ông ba mươi đồng, xem như làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng ông khi về già."
Mức lương hiện tại cũng là con số này, cũng xem như khá cao.
Thế nhưng Thẩm Hoa Quân đã quen với cuộc sống xa hoa, tiêu tiền như nước: "Sao ít thế? Không được, ít nhất là ba trăm đồng, còn nữa, em gái con sắp kết hôn, con làm anh trai, cũng phải tặng chút quà mừng chứ."
Khách khứa bốn phía đều nghe rõ ràng, họ không nhịn được mà châm chọc: "Ông đã già đâu, sao không tự đi kiếm tiền đi? Ba trăm đồng, sao ông không đi cướp luôn đi?"
"Mơ đẹp thật đấy. Chúng ta làm lụng vất vả cả năm trời chưa chắc đã kiếm được số tiền đó, ông thì hay rồi, lại muốn tiêu hết trong một tháng. Đúng là đồ coi tiền như rác."
"Có người cha như vậy, đúng là xui xẻo."
"Không cho con trai được xíu vào thì cũng thôi đi, đằng này còn giở chiêu sư tử ngoạm, đúng là vô liêm sỉ."
"Còn anh trai, em gái nữa chứ. Đứa bé không biết xấu hổ, ông già lại càng không biết xấu hổ hơn, người ta đâu chịu nhận, ai biết cô ta có phải con hoang không?"
"Đàn ông luôn không quản được cái thân dưới của mình, vừa hại mình vừa hại người. Con trai xuất sắc không chịu nhận lại ông ta, đúng là vô phúc."
Thẩm Hoa Quân cảm thấy rất tủi thân, ông ta là cậu cả nhà họ Thẩm, đám người kia sao có thể sánh được với ông ta?
Ông ta được hưởng phúc từ nhỏ, còn những người này là trời sinh số khổ rồi.
Thẩm Kinh Mặc nhìn người đàn ông vẫn chưa nhận rõ hiện thực, hừ một tiếng: "Vậy thì, ông đến tòa án kiện tôi tội bỏ cha mẹ đi."
Liên Kiều kéo Thẩm Kinh Mặc ra ngoài: "Theo Luật thì tòa sẽ phán mỗi tháng chúng ta phải đưa cho ông ta mười mấy đồng phí phụng dưỡng, cứ để ông ta kiện đi, chúng ta cũng tiết kiệm được mười mấy đồng."
Thẩm Hoa Quân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của họ, Thẩm Tinh sốt ruột dậm chân: "Cha, cha mau nghĩ cách đi. Cuối tháng con kết hôn rồi, của hồi môn của con phải làm sao? Đến bây giờ vẫn chưa có của hồi môn."
Trong nhà không có tiền tiết kiệm, nàng ta không có lấy một xu.
Thẩm Hoa Quân có thể có cách gì được? Không công việc, không mối quan hệ, muốn vay tiền ai cũng không được.
---
Trong xe, Liên Kiều tựa vào n.g.ự.c Thẩm Kinh Mặc, bàn tay hai người đan chặt vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi này.
"Anh đừng nghĩ nhiều, anh còn có em mà."
Thẩm Kinh Mặc khẽ vuốt tóc cô, đáng thương nói: "Vậy em ôm anh một cái nhé."
"Phụt." Liên Kiều buồn cười, biết anh đang làm nũng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ôm lấy anh.
Thật ra anh rất thiếu tình yêu thương, một đứa bé không có tình yêu thương của cha mẹ, sẽ không có cảm giác an toàn.
Gia đình có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của trẻ, có nhiều người dùng cả đời cũng không thể thoát khỏi sự ám ảnh của thời thơ ấu.
Khu nhà thương mại mới xây của Hứa Vinh Hoa có năm toà, bốn tòa là văn phòng làm việc, tòa còn lại là nhà ở, được trang trí đẹp đẽ và bán cho người nước ngoài.
Tòa văn phòng làm việc cao mười một tầng, tòa nhà ở cao tám tầng, tuy không nằm ở vị trí quá phồn hoa, nhưng cũng là khu vực 3, khu vực 4.
Tòa văn phòng làm việc thứ hai đã được hai công ty thuộc tập đoàn đa quốc gia mua lại, một nửa số căn hộ trong tòa nhà ở đã được bán cho các quản lý cấp cao của công ty, để tiện đi làm.
Liên Kiều quan sát khu vực này, tương lai nơi đây sẽ trở thành trung tâm thương mại và dịch vụ đông đúc nhất thế giới với khoa học kỹ thuật tiên tiến. Không thể không nói, tầm nhìn kinh doanh của Hứa Vinh Hoa vẫn luôn rất tốt.