Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:20
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những nhân viên công tác người Trung đứng cạnh thấy vậy thì cau mày, trong lòng rất bất an.

Anh ta giám định thương tật, là để tương lai tiện tiện sổ.

Bên phía người Nhật cũng cảm thấy anh ta chuyện bé xé ra to, thế nhưng nếu anh ta đã kiên quyết, họ cũng chỉ đành dốc toàn lực phối hợp.

Thế nhưng, khi Takahashi cởi quần áo ra, nhóm bác sĩ giật mình, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Takahashi vô cùng tức giận: "Ngơ ngẩn gì đấy? Nhanh chữa cho tôi đi."

Bác sĩ dè dặt chỉ vào cơ thể của anh ta: "Nhưng mà, anh đâu có bị thương."

Đúng là làm khó anh ta phải giả vờ trước mặt nhiều người như vậy.

Takahashi ngơ ngác, vừa cúi đầu nhìn xuống thì hai mắt anh ta đã trợn tròn lên, không có một dấu vết nào cả.

"Sao có thể? Rõ ràng cô ta đ.â.m tôi thành cái sàng, cả người đều đau quặn lại."

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn anh ta lại tràn ngập sự nghi ngờ, giống như đang nói với anh ta: đồ lừa đảo!

Takahashi tức giận, yêu cầu được kiểm tra toàn thân, nhưng tất cả các báo cáo kết quả đều cho thấy cơ thể anh ta bình thường, không có thương tổn gì.

Anh ta không dám tin, gào thét như tên bệnh tâm thần: "Sao có thể không bị thương? Có khi nào do dụng cụ của các người hỏng không? Đi thôi, chúng ta đổi bệnh viện khác."

Dù đổi tận năm bệnh viện, nhưng báo cáo kiểm tra đều giống nhau, anh ta không hề bị thương.

Cảm xúc của Takahashi từ khiếp sợ, khó tin, nghi ngờ đến c.h.ế.t lặng.

Không có bất cứ chứng cứ nào cả.

Sao cô làm được? Cây châm thô to như vậy, sao đ.â.m vào người lại không có lỗ kim?

"Ma quỷ."

Takahashi đau đớn suốt bảy ngày, đau đến c.h.ế.t đi sống lại, ngay cả sức lực để mắng chửi người khác cũng không có.

Thế nhưng bệnh viện lại chẳng kiểm tra ra được bệnh gì cả, trái lại còn cho rằng anh ta đang cố ý gây sự.

Thậm chí cả cấp dưới của anh ta cũng nghĩ vậy, cho rằng anh ta chỉ đang kiếm cớ làm khó mà thôi.

Ôi, thế này là không được, tuy rằng các lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc có ý dĩ hòa vi quý, thể hiện khí chất của một nước lớn, nhưng chắc chắn họ sẽ ưu tiên bảo vệ nhân tài hàng đầu như Liên Kiều hơn.

Cấp dưới hết lòng khuyên anh ta, bảo anh ta đừng làm loạn nữa, cứ tiếp tục ầm ĩ như thế sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người mất.

Takahashi nghe vậy thì suýt chút nữa tức hộc máu, anh ta đau thật mà, vì sao tất cả mọi người đều không tin anh ta?

Tất cả đều tại con khốn Liên Kiều kia! Ra tay tàn nhẫn thì cũng thôi đi, đằng này còn bắt anh ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngày nào ông Kobayashi cũng đến thăm anh ta, còn bắt mạch cho anh ta. Takahashi nhìn ông ta với đôi mắt trông mong: "Đã tìm ra nguyên nhân chưa? Có thể làm đơn kiện cô ta không?"

Ông Kobayashi thở dài: "Vẫn chưa, nếu không cậu đi cầu xin cô ta đi?"

Cầu xin cô ư? Cả người Takahashi khó chịu không thôi: "Tôi không tin chúng ta không tìm được bác sĩ giỏi."

Ông Kobayashi nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu thẳm: "Liên Kiều là bác sĩ trung y hàng đầu ở Trung Quốc."

Takahashi nghẹn họng, sắc mặt càng khó coi hơn: "Chúng ta đề nghị với chính phủ Trung Quốc, lập tức tổ chức một hội thảo cao cấp để mọi người giao lưu, trao đổi, chỉ đích danh Liên Kiều tham gia."

"Được rồi, tôi sẽ lo chuyện này." Lần này ông Kobayashi đến là có nhiệm vụ.

Hứa Vinh Hoa về nước một cách vinh quang, Liên Kiều cố ý tổ chức một buổi tiệc đón gió tẩy trần cho anh ta, Kim Sách, hai anh em nhà họ Hứa và Thẩm Kinh Mặc đều tham gia.

Đương nhiên, còn có cả Annie sống c.h.ế.t đòi theo cùng nữa.

Hứa Vinh Hoa nói muốn ăn vịt nướng, vì vậy họ chiều theo ý anh ta.

Trong bữa cơm, Hứa Vinh Hoa bùi ngùi kể lại những trải nghiệm của bản thân trong những ngày qua.

Trước kia Âu Mỹ rất chướng mắt Trung Quốc, nhưng lúc này lại vô cùng hoan nghênh, khiến mọi chuyện đều suôn sẻ, thuận lợi, mọi người đổ xô kết bạn với anh ta để tranh nhau đặt hàng.

Anh ta chỉ có thể thốt lên: sản phẩm mới là thứ khẳng định vị thế của ngành.

"Liên Kiều, chúng ta phải tiếp tục nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, cố gắng tạo ra một sản phẩm có thể càn quét toàn bộ các thị trường trên thế giới."

Cảm giác kiếm tiền thật thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-296.html.]

Liên Kiều gật đầu: "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Đợi tôi viết luận văn xong sẽ đóng cửa nghiên cứu."

Kim Sách rất kinh ngạc: "Cô còn phải viết luận văn tốt nghiệp ư?"

Với năng lực của cô, đừng nói là trình độ thạc sĩ, đến trình độ tiến sĩ cũng còn dư sức.

Đó là đương nhiên, không thể hưởng đãi ngộ đặc biệt, làm trái quy tắc." Liên Kiều vẫn muốn để lại một bài luận văn có ý nghĩa. Cô sẽ viết tỉ mỉ, hi vọng truyền cho mọi người một chút cảm hứng.

Nghe vậy, Kim Sách hào hứng hỏi: "Chủ đề gì thế?"

Khóe miệng Liên Kiều cong lên: "Về một loại virut mới."

Kim Sách rất có hứng thú với chủ đề này: "Vậy đến lúc đó tôi nhất định phải đọc mới được."

Thẩm Kinh Mặc kéo cánh tay Liên Kiều, thu hút sự chú ý của cô: "Cuốn cho anh một cuốn vịt quay đi."

Anh đang tuyên bố chủ quyền.

Liên Kiều rất bất đắc dĩ, người này đúng là vua giấm, có mỗi thế mà cũng ghen cho được.

Chẳng qua, cô vẫn tốt tính chọn một miếng vịt quay ngon nhất, cuốn cho anh một cuốn, rồi đưa đến bên miệng anh: "Ăn đi."

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc hớn hở: "Anh biết bạn gái yêu anh nhất mà."

Mọi người nghe thế thì đồng loạt trợn trắng mắt, cứ hở tí là anh lại làm nũng, hấp dẫn sự chú ý của Liên Kiều.

Thẩm Kinh Mặc còn đang chê họ chướng mắt đây này, cứ thích làm bóng đèn của bọn anh, quấy rầy anh và Liên Kiều ở bên nhau.

"Kinh Mặc." Một giọng nói vui vẻ chợt vang lên.

Thẩm Kinh Mặc khẽ cau mày: "Ông ra ngoài rồi à?"

Là Thẩm Hoa Quân và vợ con của ông ta, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt.

Thẩm Hoa Quân rất gầy, rất chán chường, như thể đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

Lúc này, ông ta đang nhìn Thẩm Kinh Mặc bằng ánh mắt kích động: "Con trai, cha rất nhớ con."

Cả người Thẩm Kinh Mặc nổi hết da gà da vịt, sao ông ta có thể nói mấy lời buồn nôn này ra miệng nhỉ?

Vẻ mặt Từ Xuân Ny rất hiền từ: "Kinh Mặc à, cha cậu đã nghĩ thông suốt, cũng biết sửa sai rồi. Ông ấy biết trước kia ông ấy đã làm sai, nên vẫn luôn một lòng hối cải. Cậu cho ông ấy một cơ hội đi."

Bà ta giả vờ thành dáng vẻ của một người mẹ hiền, khiến Thẩm Kinh Mặc càng cảm thấy ghê tởm hơn.

Thẩm Tinh cười toe toét: "Anh, anh là con trai duy nhất trong nhà, là người thừa kế sản nghiệp của gia đình, cũng là người mà cha coi trọng nhất."

Về phần Liên Kiều, họ đồng loạt phớt lờ cô.

Thẩm Kinh Mặc nhướng mày, cảm thấy có chút kinh ngạc: "Mấy người lại có ý đồ gì?"

Hốc mắt Thẩm Kinh Hoa đỏ lên: "Con trai, cha biết trước đây cha đã làm rất nhiều chuyện sai trái, con không tha thứ cho cha, cha có thể hiểu. Nhưng hi vọng con hiểu rằng, cha rất yêu thương con."

"Ồ, biết rồi." Sắc mặt của Thẩm Kinh Mặc vô cùng lạnh nhạt, anh đã qua cái tuổi cần tình yêu thương của cha rồi, anh cũng không cần một người cha như vậy.

Thẩm Hoa Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Để cha giới thiệu một chút, đây là bạn trai của em gái con, Hoàng Lĩnh, là học sinh giỏi của Học viện Quân y."

Thái độ của Hoàng Lĩnh vô cùng ân cần: "Chào anh cả, đã sớm nghe tên của anh, anh ta tấm gương để bọn em noi theo."

Thẩm Kinh Mặc thản nhiên quét mắt nhìn anh ta. Anh ta đeo kính, thoạt trông rất nhã nhặn, cũng biết ăn nói, nhưng ánh mắt không được sạch sẽ cho lắm.

Anh chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Từ Xuân Ny khẽ cau mày, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra, rồi nở một nụ cười lấy lòng: "Kinh Mặc, hôn lễ của em gái cậu diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng này, cậu nhất định phải tới nhé."

Thẩm Kinh Mặc cười lạnh: "Không rảnh, tôi cũng không có đứa em gái như cô ta."

Hoàng Lĩnh nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, sao quan hệ giữa họ lại kém vậy? Không phải nói là hai anh em này không phải do một mẹ sinh ra, nên có chút hiểu lầm ư?

Dù có hiểu lầm đến đâu cũng không thể quay lưng với nhau, đều là người một nhà, có mối thù nào mà không thể hóa giải.

Sắc mặt Thẩm Tinh cũng thay đổi: "Anh, anh đừng vậy mà. Ân oán của đời trước không nên kéo dài đến đời sau, trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu."

Thẩm Kinh Mặc lười nhìn cô ta: "Có vài người da mặt rất dày, vì lợi ích của bản thân mà bỏ luôn dòng họ, bỏ luôn tổ tiên thật sự của mình."

Đám người nịnh hót này thường gió chiều nào theo chiều nấy.

Loading...