Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:15
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những người còn lại, một nửa là nhân viên công tác của nước RB, một nửa là người Trung Quốc, đều để lộ vẻ mặt phức tạp.
Lần đầu tiên gặp Liên Kiều, Takahashi đã cầu hôn cô, còn nói gì mà yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, thật ra là có ý đồ xấu, tất cả mọi người đều hiểu.
Hiện tại lại còn làm ra loại chuyện này, khó trách bị người ta đánh cho.
"Tôi không có..." Takahashi hết đường chối cãi. Cuối cùng anh ta cũng gặp được đối thủ rồi, là một người phụ nữ còn mặt dày hơn anh ta.
Liên Kiều siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có dám đánh với tôi một trận không?"
"Gì cơ?" Takahashi sợ ngây người, anh ta thật sự chưa từng gặp cô gái nào thế này cả.
Liên Kiều cong môi cười: "Nếu anh thắng, tôi sẽ nhận lỗi với anh. Nếu tôi thắng, anh không được tiếp tục theo dõi và quấy rối tôi nữa, phải cách xa tôi ra."
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật, bạn gái ơi, em giành mất kịch bản của anh rồi.
"Không." Takahashi khinh thường phụ nữ, coi phụ nữ như một món hàng. Hiện tại bảo anh ta đánh nhau với một thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt cả đống người, anh ta không làm được, quá hoang đường.
Nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài, anh ta nào còn mặt mũi gặp người khác nữa?
Tròng mắt Liên Kiều đảo quanh: "Ồ, anh không dám à? Vậy anh nhanh nhận lỗi với tôi đi, cam đoan từ nay về sau sẽ không tiếp tục quấn lấy tôi nữa thì tôi sẽ không đánh anh."
Lời này mang đậm tính khiêu khích, chỉ cần là đàn ông thì đều không thể chịu đựng được.
Takahashi nghiến răng nghiến lợi, cô gái này vừa đáng ghét vừa khó chơi, uổng công anh ta còn định nể gương mặt xinh đẹp của cô mà để cô chịu ít khổ một chút.
"Cô là phụ nữ."
Liên Kiều hếch cằm, vênh váo nói: "Ồ, tôi hiểu rồi, anh sợ thua phụ nữ. Nước anh có một tập tục rất biến thái, là thua thì phải m.ổ b.ụ.n.g tự sát. Nhưng anh yên tâm, nước chúng tôi rất hòa nhã, lương thiện, sẽ không ép anh đi c.h.ế.t đâu."
Những lời nói xằng nói bậy cộng thêm vẻ mặt cao ngạo, thái độ coi thường của cô, đều kích thích lòng tự trọng của Takahashi, khiến anh ta không thể nhịn được nữa: "Được, tôi đánh với cô."
Vừa dứt lời, cả người anh ta cứng đờ. Đánh thắng một người phụ nữ cũng đâu có vinh quang gì? A a a, anh ta điên mất thôi.
Khóe môi Liên Kiều khẽ cong lên: "Đánh văn hay đánh võ đây?"
Takahashi hoang mang, đánh nhau còn chia ra nhiều loại thế cơ à?
"Đánh văn là gì? Đánh võ là gì?"
Liên Kiều nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc, dường như cảm thấy rất khó tin vì anh ta không biết kiến thức cơ bản này.
"Đánh văn là đánh tay không, đánh võ là dùng vũ khí như dao, kiếm để đánh."
Takahashi nghe mà cảm thấy cả người bất ổn, nếu một người đàn ông như anh ta đấu dao, đấu kiếm với một thiếu nữ thì sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
Gương mặt Liên Kiều cười tươi như hoa, giọng điệu dịu dàng, ngọt ngào, chẳng hề có tính công kích: "Đương nhiên, từ trước đến nay quốc gia chúng tôi luôn dĩ hòa vi quý, đao kiếm quá đẫm máu, vì thế đổi thành một loại vũ khí nhỏ hơn, có tính thú vị hơn, như ngân châm chẳng hạn."
Dứt lời, cô vừa cười toe toét vừa rút ra một cây ngân châm khá thô to.
Quan sát đến đây, Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn yên tâm, hóa ra cô có kế hoạch này.
Riêng trong lĩnh vực sử dụng ngân châm, tài nghệ của cô là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.
Chậc chậc, nhất định Takahashi sẽ bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Takahashi vốn tưởng bản thân đã trải đủ sự đời, nhưng hiện tại anh ta vẫn bị sốc trước hành vi của cô gái trước mặt.
Thời buổi này đánh nhau còn có thể dùng ngân châm ư? Đánh thế nào?
Còn nữa, đánh nhau còn cần tính thú vị ư?
Rốt cuộc phụ nữ ở đất nước này đều kỳ quặc như thế, hay chỉ riêng cô gái trước mặt này có đầu óc không bình thường?
"Vậy đánh võ đi."
Thật ra anh ta căn bản không biết nên đánh thế nào, nhưng lại không muốn hỏi nhiều, tránh cho tiếp tục bị khinh bỉ.
Anh ta cũng cần thể diện chứ.
Anh ta thầm nhủ trong lòng, trước tiên cứ nhìn xem Liên Kiều thao tác thế nào, rồi anh ta sẽ bắt chước theo. Chẳng lẽ một người đàn ông như anh ta còn không đánh lại một cô gái chắc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-294.html.]
Anh ta mơ rất đẹp, nhưng một khi Liên Kiều đã ra tay, thì anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Takahashi đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, chỉ chờ đối phương ra tay, anh ta sẽ đánh ngã cô, dạy cho cô một bài học.
Ai ngờ, Liên Kiều vung bàn tay nhỏ nhắn, một luồng ánh sáng bạn lóe lên, ma huyệt của anh ta bị đ.â.m trúng, cả người anh ta mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Chỉ trong hai giây, anh ta đã thua.
Mọi người vây xem kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, anh ta cố ý thua trước Liên Kiều đúng không? Hay anh ta thật sự yếu đuối, gà mờ?
Toàn thân Takahashi khó chịu: "Em đã làm gì tôi?"
"Không làm gì cả." Liên Kiều tỏ vẻ vô tội, cô tiến lên đá anh ta một cú: "Nhanh đứng lên đi, đừng giả vờ nữa."
Takahashi hít sâu một hơi, cơ thể anh ta khôi phục bình thường. Anh ta đứng bật dậy, cầm ngân châm đ.â.m thẳng về phía đôi mắt của Liên Kiều.
Rất ác độc.
Mọi người vây xem hoảng sợ: "Liên Kiều, cẩn thận đó."
Ánh mắt Liên Kiều lạnh lùng, cô khẽ cong người, linh hoạt tấn công nửa người dưới của anh ta. Cô cắm ngân châm vào đầu gối của Takahashi, Takahashi chỉ cảm thấy nơi đầu gối truyền đến cảm giác đau quặn, khiến anh ta vô thức quỳ rạp trước mặt Liên Kiều.
Liên Kiều đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta, lại đá anh ta thêm một cú nữa: "Dưới gối đàn ông có vàng, đừng hơi tí là quỳ xuống như thế, chẳng có xíu cốt khí nào cả."
Takahashi tức giận không thôi, anh ta lại giãy dụa đứng dậy: "Chẳng qua tôi không hiểu quy tắc nên nhất thời lỡ tay thôi. Chúng ta tiếp tục."
Khóe miệng Liên Kiều cong lên, cô thích nhất dáng vẻ vừa thẹn quá hóa giận, vừa ngụy biện cho bản thân của đối thủ/
Đáng thương, bất lực, còn giả vờ mạnh mẽ.
Cô không nói hai lời, tiếp tục vung cây ngân châm.
Trên môi cô nở nụ cười nhẹ, cơ thể linh động như đang nhảy múa nhịp nhàng, cảnh đẹp ý vui. Những đòn tấn công của cô vừa chuẩn vừa nhanh, một châm đ.â.m đến tận xương.
Toàn thân Takahashi bị đ.â.m mấy lần liền, khiến anh ta vừa đau vừa mất mặt. Anh ta bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, lòng tự trọng của anh ta bị vỡ thành vô số mảnh vụn.
Đợi này, anh ta chưa từng mất mặt đến thế.
"Anh Takahashi, anh chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, lần này tôi sẽ đ.â.m vào huyệt Kiên Tỉnh của anh." Liên Kiều cảnh báo trước, nụ cười ngọt ngào, thoạt trông nhã nhặn, lễ phép, phong thái xuất sắc khiến người ta nảy sinh ấn tượng tốt với co.
Takahashi vô thức lùi về phía sau vài bước, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Cô cười giống hệt thiên sứ, nhưng trong lòng lại là ma quỷ.
Anh ta bị đ.â.m đến độ toàn thân đau đớn, đau như xé ra. Đầu cũng bị đ.â.m mấy châm, đau nhức không thôi.
Anh ta chưa bao giờ biết, một cây châm nho nhỏ lại có sức mạnh lớn đến vậy.
Thoạt trông cây ngân châm của Liên Kiều rất nhẹ, nhưng dù anh ta trốn tránh thế nào cũng không thể trốn thoát, cây châm đó luôn có thể đ.â.m trúng mục tiêu.
Lần này khi bị đ.â.m vào huyệt Kiên Tỉnh, cảm giác của anh ta không chỉ là đau đớn nữa, mà là như thể mất đi một cánh tay.
Cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi sự tra tấn này, vội vàng bỏ chạy, chỉ hận không thể tránh xa tiểu ma nữ ở phía sau.
Người RB nhìn mà choáng váng, phải biết rằng Takahashi có tiếng là người cao ngạo, không chịu bỏ cuộc. Anh ta tự tay viết một bức thư pháp, treo trong thư phòng: thà c.h.ế.t đứng trong trận chiến chứ không thể sống quỳ.
Chỉ một câu đó thôi đã đủ hiểu anh ta tự phụ đến mức nào rồi.
Thế nhưng lúc này, anh ta lại xoay người bỏ chạy.
Tình huống gì thế này? Anh ta khó chịu ở đâu ư? Tinh thần võ sĩ của anh ta đâu mất rồi?
Trong lòng Takahashi có khổ mà không thể nói.
Anh ta thật sự bị đánh đến sợ rồi, thế nhưng lấy thân phận và địa vị của anh ta, sao anh ta có thể cúi đầu nhận thua cho được?
Cho nên, mọi người nhìn thấy Takahashi ôm vẻ mặt đau khổ chạy trối chết, Liên Kiều cười hì hì đuổi theo, ngoài miệng còn gọi với theo: "Chạy gì mà chạy, anh Takahashi, tôi chỉ đ.â.m anh mấy châm mà thôi, đâu đến mức anh phải chạy trối c.h.ế.t như thế."
"Anh Takahashi, dù có chạy đến đằng trời anh cũng phải nhận thua đã chứ."
"Anh Takahashi, nghe nói nước anh có một phẩm tính tốt là luôn giữ chữ tín, sao anh không học hỏi được chút gì từ đất nước của mình thế?"