Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 293
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:13
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Thủ Chính rất cởi mở: "Mấy đứa đều đã trưởng thảnh rồi, nhân lúc tình cảm anh em hòa thuận thì ở riêng sẽ tốt cho tất cả mọi người, cũng bớt được rất nhiều rắc rối."
Sớm hay muộn gì cũng phải ở riêng, chi bằng ở riêng từ bây giờ thì tốt hơn.
Chờ kết hôn rồi, mọi người đều có gia đình nhỏ của mình, sẽ tính toán cho con cái, tình cảm giữa anh chị em ruột sẽ phai nhạt đi.
Chi bằng loại bỏ mầm mống bất hòa ngay từ ban đầu.
Hiệu trưởng La lại khiếp sợ thêm lần nữa, lần này ông bạn già của ông ấy định làm một trận lớn rồi.
Ông sống quá thấu đáo.
Sắc mặt Liên Đỗ Trọng có chút khó coi: "Cha, có phải cha làm vậy là vì con đã có bạn gái không?"
"Không phải, cha đã sớm có ý định này rồi." Liên Thủ Chính vẫn luôn chờ thời cơ thích hợp.
Ông lấy ra bốn chiếc rương: "Chỗ này có bốn phần, giá trị bên trong không chênh lệch, mấy đứa tự chọn đi."
Thấy ông kiên quyết như vậy, Đỗ Trọng Liên thật sự không có cách nào khác: "Em gái nhỏ nhất, để em ấy chọn trước."
Những người khác không có ý kiến.
Liên Kiều cũng từ chối: "Lớn nhỏ có thứ tự, anh cả chọn trước đi."
Đỗ Trọng Liên nhìn cha và ba đứa em với ánh mắt sâu thẳm, sau đó thuận tay chọn chiếc rương gần mình nhất.
Cậu hai thiếu và cậu ba thiếu cũng giống vậy, đều chỉ lấy chiếc rương gần mình nhất chứ không chọn.
Liên Kiều nhận lấy chiếc rương cuối cùng, nhưng không mở ra xem.
Liên Thủ Chính xoa xoa đầu Liên Kiều, lại lấy ra hai món đồ khác, một thứ là sổ đỏ của nhà họ Liên, một phần là giấy tờ cổ phiếu của nhà họ Liên.
"Con là người thừa kế y thuật của nhà họ Liên, cho nên phần của con và ba anh trai sẽ khác nhau. Ba anh trai các con, mỗi người được chia mười phần trăm cổ phần của Liên thị, số còn lại đều là của con."
Ông nói thẳng trước mặt mọi người, để tri kỷ của ông là hiệu trưởng La làm nhân chứng.
Trong lòng Liên Kiều bất an: "Cha, không cần như vậy đâu..."
Vẻ mặt Liên Thủ Chính càng nghiêm túc hơn: "Cha biết con có khả năng kiếm tiền, có rất nhiều tiền, nhưng đây là quy tắc của nhà họ Liên. Tương lai, con cũng phải truyền lại hai thứ này cho người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Liên."
Liên Kiều giật mình, người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Liên ư? Con của ba anh trai và con của cô đều có quyền thừa kế.
"Được rồi, con chỉ tạm giữ thôi, đến lúc đó sẽ truyền lại cho đứa bé có thiên phú nhất."
Liên Thủ Chính xua tay: "Không, là đứa bé thích hợp nhất. Người đó vừa phải có y thuật tốt, vừa phải có y đức tốt, đồng thời còn phải nhìn thấu mọi chuyện."
Ba điểm này, điểm nào cũng không được thiếu. Người như thế không dễ tìm, nhưng Liên Kiều chính là một trong những người được ngàn chọn vạn tuyển này.
Annie ngơ ngác quan sát hết thảy, đột nhiên nói một câu: "Cậu, vậy chẳng phải cậu sẽ chẳng còn gì hết ư?"
Ôi, cậu đối xử với anh họ chị họ tốt thật đó, vì sao cậu lại không phải cha cô ta nhỉ?
Liên Thủ Chính cầm chén trà lên nhấp một ngụm để nhuận họng: "Cậu còn một căn nhà, sau khi cậu trăm tuổi sẽ để lại cho bốn anh em nó."
Annie càng hâm mộ hơn: "Cháu rất muốn cậu làm cha cháu."
Liên Kiều lườm cô ta một cái, cô ôm chặt cánh tay Liên Thủ Chính không buông: "Tránh ra, đừng cướp cha của tôi."
Annie tỏ vẻ đáng thương: "Cậu, về sau cháu gọi cậu là cha nhé."
Liên Thủ Chính dở khóc dở cười, ông vỗ vỗ bả vai Annie: "Chờ mẹ cháu về, cậu sẽ nói chuyện với nó."
Đứa bé này cũng đáng thương, nhà không ra nhà, sự quan tâm của cha mẹ với cô ta cũng có hạn, khiến cô ta vô cùng thiếu thốn tình thương.
"Cậu." Annie vẫn muốn dán vào thêm lát nữa.
Liên Thủ Chính mời mọi người ngồi vào bàn ăn cơm: "Mọi người đều đói bụng rồi, ăn cơm đi thôi. Annie, có cua ngâm rượu mà cháu thích ăn nhất đó."
Hai mắt Annie sáng lên, cô ta sốt sắng ngồi xuống chờ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-293.html.]
Đất nước Trung Quốc vẫn còn nghèo nàn, nhưng đồ ăn lại rất phong phú, món nào cũng ngon vô cùng. Nếu không thể ăn hết một lượt, cô ta sẽ không nỡ rời đi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một loạt tiếng cười vang lên: "Hiệu trưởng La, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Người đến là Kobayashi và Takahashi, phía sau còn có một nhóm nhân viên công tác.
Hiệu trưởng La rất khách sáo: "Là ông Kobayashi à. Nếu đã đến Trung Quốc, nhất định phải nếm thử mỹ thực của đất nước chúng tôi."
"Đương nhiên, nghe nói đồ ăn Trung Quốc rất ngon, nhất định phải nếm thử một lần."
Takahashi đứng cạnh ông ta thì cứ nhìn chằm chằm Liên Kiều, không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp lay động lòng người.
"Cô Liên, đêm nay em xinh quá, rất chói mắt, khiến trái tim tôi đập nhanh vì em."
Thẩm Kinh Mặc nhướng mày: "Con cóc này là ai thế?"
Liên Kiều mỉm cười đáp: "Anh Takahashi, đến để giao lưu y thuật."
Thẩm Kinh Mặc rất ngứa mắt anh ta, buổi tối mà đeo cặp kính râm to đùng, chỉ làm màu là giỏi.
"Nhìn dáng vẻ như khách làng chơi kia, anh còn tưởng anh ta đến tìm hoa hỏi liễu ấy chứ."
"Ha ha." Liên Kiều không nhịn được mà nở nụ cười, cách miêu tả của anh rất chính xác.
Khi cô cười lên rất xinh đẹp, giống như trăm hoa đua nở, khiến người ta mê mẩn không thôi.
Takahashi nhìn mà ngẩn người: "Hai người đang nói tôi à?"
Giọng nói của hai người rất nhỏ, tốc độ nói chuyện lại rất nhanh, khiến anh ta không nghe rõ cho lắm.
Liên Kiều kéo cánh tay Thẩm Kinh Mặc, nở một nụ cười tự nhiên và hào phòng: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi - Thẩm Kinh Mặc, là một bác sĩ nổi tiếng."
Takahashi nhướng mày, đánh giá Thẩm Kinh Mặc từ trên xuống dưới. Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới cất tiếng: "Cô Liên, anh ta không xứng với em."
Thẩm Kinh Mặc nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, chỉ hận không thể xông lên đ.ấ.m cho anh ta mấy cú. Thằng nhãi này lại dám mơ ước Liên Kiều của anh.
Liên Kiều khẽ đè tay anh lại, yên lặng an ủi: "Tôi thích anh ấy."
Takahashi càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông.
"Cô Liên, tôi có một dãy biệt thự hướng biển ở bờ biển nước RB, cứ đến mùa xuân là muôn hoa nở rộ, tôi có thể tặng nó cho em."
Anh ta không chỉ làm màu, mà còn khoe khả năng tiếng Trung của mình.
Nhưng trong giọng điệu vẫn không giấu được vẻ coi thường người khác, anh ta muốn lấy tiền ném người.
Liên Kiều nhăn mũi, có chút coi thường anh ta.
"Tôi biết ngay anh không có ý tốt, muốn hại tôi mắc bệnh phong thấp đúng không? Rốt cuộc hai ta có thù oán gì?"
Nụ cười trên gương mặt Takahashi cứng đờ như thể bị sét đánh.
Thẩm Kinh Mặc đột nhiên nhớ đến những lời Liên Kiều thường nói, rằng con người không nên quá kiêu ngạo, nếu không sẽ dễ bị sét đánh: "Ha ha ha."
"Cô Liên, em hiểu lầm rồi..." Takahashi đau lòng không thôi, cô gái này xinh đẹp thế này, sao tính cách lại cổ quái thế cơ chứ?
"Anh cũng học y, đừng nói với tôi là anh không biết kiến thức cơ bản này. Anh cố ý đúng không?" Liên Kiều tỏ vẻ người bị hại, cô lớn giọng chất vấn: "Anh Takahashi, thái độ của anh khiến tôi vô cùng thất vọng."
Động tĩnh phía này thu hút mọi người, Liên Thủ Chính đi tới, sắc mặt ông có chút khó coi. Ông đứng chắn trước mặt con gái: "Liên Kiều, sao thế con?"
Liên Kiều chỉ vào gương mặt tuấn tú của Takahashi: "Anh ta có ý đồ khiến con mắc bệnh phong thấp, cả đời làm người què."
Takahashi trợn mắt há hốc mồm, cô không phải người nữa rồi, cô là ma quỷ thì đúng hơn: "Tôi chưa từng nói vậy..."
Đỗ Hành giận tím mặt, anh ta đ.ấ.m một cú về phía Takahashi: "Thằng khốn, tưởng nhà họ Liên bọn tao không có ai chắc?"
Bụng Takahashi phải chịu một đấm, anh ta đau đến độ phải khuỵu gối xuống đất: "Các người ngang tàn bạo lực vừa thôi, tôi phải kiện các người."
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng: "Kiện đi, tôi đang định kiện anh tội quấy rối tôi, muốn trộm thành quả nghiên cứu khoa học của tôi đây. Muốn có cả người lẫn của chứ gì? Anh Takahashi, làm người không thể vô liêm sỉ như thế được."
Takahashi suýt ngất vì tức, rốt cuộc ai vô liêm sỉ hơn ai?