Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:11
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Kinh Mặc nắm lấy tay cô, chậm rãi bước đi: "Ừm, đầu tiên tuyển các cán bộ quản lý trước đã. Đúng rồi, chiếc kẹp tóc này từ đâu ra thế?"
Liên Kiều cố ý xoay người lại để anh nhìn cho rõ, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: "Ồ, quà nhân viên tặng đó. Có đẹp không?"
Thẩm Kinh Mặc trực tiếp tịch thu: "Xấu c.h.ế.t đi được. Đi thôi, anh mua cho em một tá kẹp tóc, để em mỗi ngày đổi một chiếc."
"Một tuần mới chỉ có bảy ngày thôi." Sao dùng hết một tá được?
"Vậy mua hai tá, để em đổi cả tháng luôn." Thẩm Kinh Mặc hào phóng nói.
Hai người vừa nói cười vừa đi dạo phố, mua được rất nhiều thứ.
Thẩm Kinh Mặc kéo Liên Kiều vào tiệm vàng, anh chọn ra mấy cặp nhẫn: "Nhẫn này dùng để làm nhẫn cưới đó, em thích kiểu nào?"
Khóe miệng Liên Kiều giật giật, anh vẫn chưa cầu hôn em đâu, được không?
Dường như Thẩm Kinh Mặc hiểu được ý của cô: "Chọn nhẫn trước rồi cầu hôn sau, thứ tự không quan trọng, đúng không?"
Thoạt nghe thì có vẻ khá hợp lý. Liên Kiều nhìn thoáng qua, có một cặp nhẫn vàng, một cặp nhẫn kim cương và một cặp nhẫn bạc, cả ba cặp đều có kiểu dáng đơn giản, trang nhã.
Cô chỉ cặp nhẫn bạc: "Chọn cặp này đi."
Thẩm Kinh Mặc vui vẻ giống như con chuột ăn vụng dầu, anh nhướng mày: "Ánh mắt của em tốt thật đó."
Nhân viên bán hàng rất bất đắc dĩ, cặp đôi trẻ tuổi này có diện mạo xuất sắc, khí chất cũng rất quý khí, nhưng gu thẩm mỹ lại quá kém.
Sao lại chọn nhẫn bạc mà không chọn nhẫn kim cương, nhẫn kim cương mới là hàng cao cấp.
Liên Kiều là nhân viên nghiên cứu khoa học, thường xuyên phải làm việc trong phòng thí nghiệm. Thẩm Kinh Mặc cũng phải thường xuyên làm phẫu thuật, đeo nhẫn kim cương không tiện làm việc.
Một chiếc nhẫn bạc đơn giản và thanh lịch, là lựa chọn thích hợp hơn.
Thẩm Kinh Mặc cất kỹ đôi nhẫn, anh còn định mua thêm vài món trang sức khác, nhang Liên Kiều không đồng ý.
"Đi thôi, về thôi."
Tối hôm đó, người một nhà tề tựu trong nhà hàng, mời người thân, bạn bè cùng ăn một bữa cơm.
Mấy anh em nhà họ Liên đều đã về, Liên Đỗ Trọng còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp tên là Kỷ Duyệt Nhiên.
Liên Kiều nhìn họ với ánh mắt tò mò: "Anh cả, hai người đang hẹn hò ư?"
Đây là tiệc gia đình, nếu là bạn bè bình thường thì sẽ không dẫn về đâu.
Liên Đỗ Trọng đưa mắt nhìn Kỷ Duyệt Nhiên rồi khẽ gật đầu, vẫn là thái độ điềm nhiên của một ông lớn trong ngành nghiên cứu khoa học.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức nóng lên, Liên Thủ Chính vui vẻ gật đầu mấy cái liền, cuối cùng thằng cả cũng nghĩ thông, chịu kết thúc kiếp sống độc thân rồi.
Cậu hai Liên cảm nhận được sự áp lực: "Anh cả, anh quen bạn gái từ bao giờ thế?"
"Vừa quen." Liên Đỗ Trọng đáp với giọng điệu thản nhiên.
Đỗ Hành chẳng hề sốt ruột, dù anh cả kết hôn, thì bên trên anh ta vẫn còn anh hai cơ mà.
Thân là em út, anh ta vẫn có thể tiếp tục buông thả.
Liên Kiều chân thành cười nói: "Anh cả, chúc mừng anh đã tìm được người mình thích."
Cô tin tưởng ánh mắt của anh cả. Kỷ Duyệt Nhiên là người không tệ, phẩm chất lẫn học thức đều rất tốt, quan trọng là cô ấy rất yêu Liên Đỗ Trọng.
Vẻ mặt Kỷ Duyệt Nhiên tràn ngập sự thẹn thùng, hai má cô ấy đỏ ửng, ánh mắt tràn ngập niềm vui: "Em gái Liên Kiều, chị vừa biết chuyện em là em gái ruột của Đỗ Trọng, về sau chúng ta hãy chung sống một cách hòa thuận nhé."
Lúc trước cô ấy còn ghen với Liên Kiều nữa chứ, nghĩ lại đã thấy xấu hổ rồi.
Chẳng qua, cũng tại Liên Đỗ Trọng cứ mở miệng là nói Liên Kiều là người anh ấy yêu nhất, cũng chẳng biết tránh hiềm nghi, khiến cô ấy hiểu sai cũng là bình thường thôi.
Liên Kiều cười tủm tỉm gật đầu: "Chỉ cần chị đối xử tốt với anh cả em, những chuyện khác không quan trọng."
Nhà cô không có mẹ chồng độc ác, cha chồng cũng không thể quản thúc con dâu quá nhiều, cho nên, sẽ không có nhiều chuyện rắc rối.
Kỷ Duyệt Nhiên gật đầu thật mạnh, ánh mắt sáng như sao. Đêm nay cô ấy rất vui vẻ, cuối cùng bạn trai cũng dẫn cô ấy về ra mắt người nhà rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-292.html.]
Liên Thủ Chính nhìn hai thằng con còn lại: "Hai đứa các con cũng cố lên, cố gắng thoát kiếp sống độc thân."
Tạm thời Đỗ Hành không có ý định này: "Cha, con không gấp, con ít tuổi nhất, con vẫn còn nhỏ."
"Cha, con bận lắm, nếu có thời gian rảnh con sẽ đi bạn gái ngay." Cậu hai Liên đổi chủ đề khác: "Chi bằng bảo anh cả nhanh chóng kết hôn, sau đó sinh con sớm một chút, cha cũng có thể chăm sóc cho cháu trai, cháu gái."
Vẻ mặt Kỷ Duyệt Nhiên lập tức đỏ bừng, tim đập như sấm, thẹn thùng cúi đầu.
"Không rảnh." Liên Thủ Chính đáp không chút do dự: "Con cái của ba đứa thì ba đứa tự chăm, cha mặc kệ."
Mỗi thế hệ chỉ nên lo chuyện của một thế hệ thôi, ông đã nuôi họ trưởng thành, chuyện của cháu chắt, ông hoàn toàn mặc kệ.
Đôi mắt Đỗ Hành xoay tròn: "Ba bọn con? Vậy em gái thì sao?"
Liên Thủ Chính trợn trắng mắt lườm họ: "Em gái các con phải kế thừa sản nghiệp gia đình, mấy đứa có thể so với nó ư?”
Ba anh em: "..." Một đòn đau đến từ chính cha ruột.
Hai anh em nhà họ Hứa ngẩn ra, sản nghiệp không truyền cho con trai, mà lại truyền cho con gái ư? Chuyện này không khoa học.
Tuy Liên Kiều rất xuất sắc, nhưng người trong nước thường quan niệm con trai mới là hàng thừa kế đầu tiên.
Về phần con gái, cho chút của hồi môn là được rồi.
Biểu cảm của Liên Thủ Chính nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Các con có ý kiến gì không?"
Ba anh em đưa mắt nhìn nhau, hiểu ý rồi không hẹn mà đồng thanh đáp: "Không ạ."
Truyền y thuật nhà họ Liên lại cho Liên Kiều, mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Hôm nay Liên Kiều mặc một chiếc váy hoa, trang điểm nhẹ, da trắng má hồng, xinh đẹp đến động lòng người. Lúc này cô đang nhìn Liên Thủ Chính với ánh mắt ngơ ngác.
Liên Thủ Chính nhìn con gái yêu kiều duyên dáng thì kích động không thôi: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Liên Kiều, tôi rất vui, cũng rất cảm ơn mọi người đã đến dự. Con bé là người tôi mắc nợ cả đời..."
Hai năm gần đây là hai năm thanh thản nhất cuộc đời ông, Liên Kiều mang đến cho ông rất nhiều vui vẻ và ấm áp.
Liên Kiều nhẹ giọng ngắt lời: "Cha, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa."
Hai mắt Liên Thủ Chính đong đầy yêu thương, ông khẽ xoa đầu con gái: "Kiều Kiều, con nhất định phải hạnh phúc nhé, đây là tâm nguyện lớn nhất của cha."
Trong lòng Liên Kiều rất ấm áp: "Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc."
Liên Thủ Chính lấy ra một chùm chìa khóa và một tấm ngọc bài: "Kiều Kiều, đây là quà sinh nhật cha tặng con."
Ngọc bài được làm từ bạch ngọc thượng hạng, bên trên viết hai chữ Liên Thị, mặt sau viết một câu: Tu hợp* không ai biết, nhưng vẫn còn trời trông.
*Tu hợp: quá trình thu thập, gia công, phối chế trong y học cổ truyền Trung Quốc.
Nói thẳng ra là công nghệ chế thuốc được giữ bí mật, người ngoài không hề biết, nhưng người đang làm, trời đang nhìn, phải chế tạo thuốc tốt nhất, phải chế thuốc bằng cả lương tâm.
Hiệu trưởng La vô cùng kinh ngạc, ông đưa ra quyết định nhanh vậy ư?
Liên Kiều cũng rất kinh ngạc: "Cha."
Tấm ngọc bài này đại diện cho sự truyền thừa y thuật của nhà họ Liên, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Vẻ mặt Liên Thủ Chính vô cùng nghiêm túc: "Từ hôm nay trở đi, con chính là người thừa kế y thuật của nhà họ Liên, sau này nhà họ Liên phải dựa vào con rồi. Thiên phú của con cao hơn cha, cha rất yên tâm."
Cả đời này ông đã phải hi sinh rất nhiều vì y thuật nhà họ Liên, ông đã cố hết sức rồi.
Hiện tại, nên truyền cho thế hệ tiếp theo thôi.
Liên Kiều nghe ra tâm nguyện của ông ấy: "Cha yên tâm, con sẽ khiến nhà họ Liên trở nên hưng thịnh hơn, trở thành trung y thế gia hàng đầu trong nước."
"Tốt, tốt quá." Hốc mắt Liên Thủ Chính đỏ hoe vì vui mừng, có đứa con gái thế này, người làm cha như ông ấy còn cầu gì nữa?
"Mấy đứa sang hết đây." Ông gội bốn đứa con đến bên cạnh: "Hôm nay cha sẽ chia nhà, cho mấy đứa ở riêng."
Bốn người sửng sốt: "Cha, cha nói gì thế?"
Họ vẫn chưa lập gia đình mà.