Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:09
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tiểu Gia không nhịn được mà hừ lạnh: "Cô có bệnh thì đi tìm người khác đi, anh trai tôi là người đứng đắn."
"Cậu..." Hai mắt Annie đỏ ngầu vì tức.
Thấy họ sắp lao vào đánh nhau, Liên Kiều mất kiên nhẫn quát họ dừng lại: "Được rồi, đây là căn tin, muốn ầm ĩ thì đổi nơi khác đi."
Thẩm Kinh Mặc bưng đồ ăn đến, tất cả đều là món Liên Kiều thích ăn: "Liên Kiều, em nhanh ăn đi, đừng để ý đến mấy người đáng ghét."
Liên Kiều cầm bát đũa lên, đang chuẩn bị ăn, thì một bát canh gừng nóng hổi được đưa đến trước mặt: "Cô Liên, ban nãy cô dầm mưa, uống một bát canh gừng để xua tan hơi lạnh đi đã."
Người đến là Phùng Chấn Hoa, anh ta cầm bát, nhìn Liên Kiều với đôi mắt trông mong. Tầm mắt vô cùng nóng bỏng, trong đó ẩn chứa sự khát vọng và kiềm chế.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Phùng Chấn Hoa, khiến bàn tay anh ta run lên, dường như anh ta rất bất an.
"Cảm ơn." Liên Kiều khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Kinh Mặc. Thẩm Kinh Mặc nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, rồi mới nhận lấy bát canh gừng.
Phùng Chấn Hoa như thể vừa giải quyết xong một nỗi băn khoăn, anh ta thở phào: "Mong cô giữ gìn sức khỏe, đừng khiến mọi người lo lắng."
Dứt lời, anh ta lưu loát xoay người rời đi.
Annie không nhịn được mà hỏi: "Anh ta là ai thế? Sao tôi chưa gặp anh ta bao giờ?"
Liên Kiều vươn đũa gắp một đũa rau xanh: "Là người bảo vệ ít nói nhất ở cổng lớn."
"Bảo vệ?" Annie kinh ngạc đến ngẩn ra, bảo vệ cũng dám theo đuổi Liên Kiều ư, sao lại không biết tự lượng sức mình thế nhỉ: "Chị họ, sức quyến rũ của chị ghê gớm thật đấy."
"Quen rồi." Liên Kiều không thèm để ý, cô gắp cho Thẩm Kinh Mặc một miếng đùi gà: "Ăn đi."
Thẩm Kinh Mặc không có cách với cô, chỉ đành nở một nụ cười cưng chiều.
Hai anh em nhà họ Hứa hết nhìn cô, lại nhìn Thẩm Kinh Mặc, giữ vững sự im lặng.
Có rất nhiều người thích Liên Kiều, họ chẳng ngạc nhiên chút nào cả.
Sau khi ăn cơm xong, Liên Kiểu đặt bát đũa xuống. Annie hếch cằm về phía bát canh gừng: "Chị không định uống à?"
"Uống chứ." Liên Kiều bưng bát lên, vừa đưa lên miệng thì bàn tay chợt run lên, bát canh lật úp khiến canh gừng đổ hết vào ống tay áo của cô.
Mọi người hoảng hốt không thôi, Thẩm Kinh Mặc kéo tay cô lên, nói: "Sao lại bất cẩn thế? Đi thôi, đi thay quần áo."
Hai người về phòng bên cạnh, đầu tiên Liên Kiều vắt nước trong ống tay áo vào một cái bát nhỏ: "Cầm về xét nghiệm đi, cẩn thận một chút."
Thẩm Kinh Mặc vô cùng bất đắc dĩ: "Sao không đuổi người luôn?"
Liên Kiều lại nghĩ khác: "Kẻ địch trốn trong bóng tối sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị, chi bằng cứ để anh ta ở ngoài sáng thì hơn."
Tạm thời anh ta rất an phận, mọi chuyện vẫn như thường, thế nhưng Liên Kiều không tin anh ta.
Cô cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp, giống như được người ta sắp xếp sẵn.
"Được rồi, em vui là được."
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Liên Kiều, cô nhận được rất nhiều quà, có quà của nhóm nhân viên, có quà của học sinh, cũng có quà của người thân, bạn bè thân thiết.
Quà chất thành một ngọn núi nhỏ, khiến Liên Kiều hoang mang: "Sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật tôi."
An Bình chỉ Thẩm Kinh Mặc: "Bác sĩ Thẩm nói."
Liên Kiều nhìn Thẩm Kinh Mặc, anh cười: "Anh đến đây tìm một số nguyên liệu để chế tạo nước hoa và tinh dầu tặng sinh nhật em. Mọi người nhìn thấy nên hỏi, anh cũng thuận miệng trả lời."
Không phải cô rất thích nhận quà ư? Anh chuẩn bị nước hoa và tinh dầu hương hoa hồng và hương oải hương cho cô.
"Không thể nói ư?"
Liên Kiều hếch cằm: "Tốn kém quá."
Một vài nhân viên có gia cảnh không tốt, nên tặng quà cho cô đã tốn của họ một khoản lớn.
Thẩm Kinh Mặc cười tủm tỉm: "Mọi người vui mà, đúng không?"
"Đúng vậy." Mọi người đồng thời đồng ý, Liên Kiều thường quan tâm chăm sóc mọi người, là cha mẹ cơm áo của mọi người.
Liên Kiều đã nhận quà của mọi người nên bèn mời họ ăn mì, phở.
Mì là mì xương, còn phở là phở gà, có đủ loại topping gồm trứng kho, thịt lợn cay, sườn, gà chay, mì căn,... để mọi người thoải mái lựa chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-291.html.]
Căn tin vô cùng đông đúc, mọi người xếp hàng nhận một bát mì nóng hổi, ngoài ra còn có phiếu quà tặng trị giá năm mươi đồng, có thể đến mua hàng tại các siêu thị dưới danh nghĩa của Liên Kiều.
Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, bà chủ nhà họ luôn hào phóng như thế.
Quà đáp lễ của cô, vượt xa giá trị món quà mà họ tặng.
Mỗi nhân viên đều chân thành chúc bà chủ sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Kinh Mặc lấy một tô mì sườn, Liên Kiều lại gọi một phần mì thịt lợn cay, bỏ thêm một miếng gà chay, số lượng mì không quá nhiều, vì cô cố ý dặn họ bỏ ít một chút.
Tối nay vẫn còn một bữa tiệc lớn.
Mọi người bắt đầu ăn, bầu không khí sôi nổi và vui mừng như ăn tết. Annie rất thích bầu không khí này, được hòa chung vào đó, cô ta cảm thấy rất ấm áp.
"Chị họ, sinh nhật em có thể tổ chức thế này không?"
Để tất cả mọi người cùng chúc cô ta sinh nhật vui vẻ.
Liên Kiều gắp mì lên nếm thử, sợi mì rất dai, cô nhấp một ngụm nước súp, cảm thấy vô cùng ngon: "Không thể."
Gương mặt Annie xụ xuống: "Vì sao?"
"Không có tiền." Liên Kiều nói thẳng rằng cô không muốn bỏ tiền tổ chức sinh nhật cho cô ta. Mối quan hệ giữa họ chưa thân thiết đến mức độ đó.
Khóe miệng Annie giật giật, cô chị họ lạnh lùng này cực kỳ đáng ghét: "Tôi tự bỏ tiền, trả gấp đôi."
"Thế thì được." Có tiền, mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Annie hài lòng mỉm cười, tính cách của Liên Kiều này miệng cứng lòng mềm.
"Trước kia mọi người đều tổ chức sinh nhật thế này ư? Hạnh phúc thật đấy."
Hứa Tiểu Gia lườm cô ta một cái: "Mơ đẹp vừa thôi, chúng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật."
Đúng là cô chủ nhà giàu, nghĩ cái gì cũng màu hồng.
Annie trợn mắt lườm cậu ấy: "Nếu không phải nể mặt Liên Kiều, chỉ với thái độ này của cậu, tôi nhất định sẽ tẩn cho cậu một trận."
"Lời này phải do tôi nói mới đúng."
Liên Kiều chê họ ầm ĩ, nên ăn hai ba miếng đã ăn xong bát mì trường thọ, bắt đầu đi dạo quanh sân để tiêu thực.
Phùng Chấn Hoa đi tới: "Cô Liên."
Liên Kiều đứng lại: "Anh đã ăn mì chưa? Nếu chưa thì mau vào ăn đi."
Vẻ mặt của Phùng Chấn Hoa có chút căng thẳng: "Cô Liên, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, món quà này do tôi tự tay làm, hi vọng cô sẽ không chê."
"Cảm ơn anh." Liên Kiều khẽ nhìn qua, là một chiếc kẹp tóc pha lê khảm kinh cương, vô cùng tinh xảo, thoạt trông cũng rất xa hoa: "Rất đẹp."
Phùng Chấn Hoa kích động đến độ mặt mũi đỏ bừng: "Cô thích là tốt rồi, tôi đi ăn mì đây."
Dứt lời, anh ta lập tức bỏ chạy, hoàn toàn không còn dáng vẻ chín chắn, trầm ổn ngày thường.
Liên Kiều cụp mắt, thưởng thức chiếc kẹp tóc pha lê trong tay, cả người cô chìm vào trầm tư.
Chiều hôm đó, Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc đến xem tiến độ xây dựng bệnh viện, hiện tại bệnh viện đã xây xong, mọi người đang dọn vệ sinh và sắp xếp dụng cụ y tế.
Thẩm Kinh Mặc rất hài lòng với tiến độ này: "Khoảng một tháng nữa là có thể khai trương rồi."
Liên Kiều đặt rất nhiều hi vọng vào bệnh viện nhà mình: "Ừm, em cũng rất mong chờ."
Hai người nắm tay dạo một vòng bệnh viện, công tác xanh hóa của bệnh viện vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có mỗi hai hàng cây phong vừa được trồng xuống.
Chờ chúng trưởng thành, đến mùa thu lá phong sẽ bay đầy trời, chắc chắn sẽ rất đẹp cho xem.
Cảnh quan của bệnh viện không chê vào đâu được, chỗ nào cũng được thiết kế tỉ mỉ, đẹp đẽ giống hệt cảnh sắc trong vông việc.
Làm việc ở đây sẽ khiến người ta có tâm trạng thoải mái.
Ngoài khu cảnh sắc ngoài trời ra, cô còn cố ý xây dựng một phòng tập thể thao, phòng trà và thư viện cho nhân viên.
Tuy rằng ngày thường bác sĩ bận rộn nhiều việc, nhưng có thể tranh thủ luyện tập vào những lúc rảnh rỗi, sẽ rất có lợi cho cơ thể.
Liên Kiều rất hài lòng, cô cười tít mắt: "Có thể bắt đầu phát thông báo tuyển dụng rồi."