Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:07
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chiếc xe dừng ở bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, là Takahashi: "Cô Liên, trời mưa rồi, tôi đưa em về."

Liên Kiều vờ như không nghe thấy, cô lập tức tăng tốc chạy nhanh hơn.

Takahashi vô cùng kinh ngạc, anh ta bảo tài xế lái xe đuổi theo, chặn trước mặt Liên Kiều.

"Cô Liên, em không nhìn thấy tôi ư?"

Liên Kiều cảm thấy anh ta có chút tự luyến, cô đã phớt lờ một cách rõ ràng như vậy rồi, mà vẫn chưa đủ để thể hiện sự chán ghét của cô ư?

"Ừm."

Takahashi cau mày: "Tôi không có ác ý, em không cần như vậy."

"Ừm." Liên Kiều không muốn dầm mưa nói chuyện với anh ta, thế chẳng khác gì bị thần kinh cả.

Cô lướt qua người anh ta, Takahashi lại ngăn cô lại: "Em có thể nói thêm vài câu không?"

Liên Kiều ngửa đầu nhìn trời: "Trời mưa rồi, nên về nhà rút quần áo."

Takahashi: "..." Cái quỷ gì vậy?

Liên Kiều chạy như điên về phòng thí nghiệm. Bảo vệ của phòng thí nghiệm vừa nhìn thấy cô đã lập tức mở cổng ra: "Cô Liên."

Liên Kiều đứng dưới mái hiên, hít một hơi thật sâu rồi rũ sạch nước mưa trên người.

Một chiếc khăn mặt trắng như tuyết được đưa đến trước mặt cô: "Khăn mới đó, cô dùng đi."

Là Phùng Chấn Hoa, lúc trước cậu ta làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, hiện tại làm bảo vệ ở phòng thí nghiệm.

Cậu ta là người ít nói, nhưng làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, chịu được khổ, chịu được mệt, lại thường xuyên lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nên các đồng nghiệp đều rất thích cậu ta.

"Cảm ơn." Liên Kiều không nhận khăn mặt mà khẽ cười nói: "Không cần đâu, chút nữa tôi tắm nước nóng là được."

"Cô để vậy sẽ cảm lạnh đó." Phùng Chấn Hoa có chút lo lắng.

"Không sao đâu." Liên Kiều lau sạch nước mưa trên mặt, sau khi mượn cậu ta một chiếc ô thì biến mất giữa màn mưa.

Phùng Chấn Hoa kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô, dáng vẻ như si như dại.

Một bảo vệ khác tên Tiểu Vũ đã ăn cơm xong đến để thay ca: "A Hoa, cậu đang nhìn gì thế?"

"Không có gì." Phùng Chấn Hoa tỉnh táo lại, nở một nụ cười hòa nhã với đồng nghiệp.

Tiểu Vũ ghé sát cậu ta, nở một nụ cười thần bí: "A Hoa, tôi có một đứa em họ đã tốt nghiệp cấp ba, đang làm việc ở ủy ban, dáng dấp khá xinh đẹp. Tôi giới thiệu cho cậu nhé?"

Phùng Chấn Hoa không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay: "Đừng, tôi chỉ mới học hết tiểu học, còn là cô nhi, không người thân không nhà cửa, không xứng với em họ cậu."

Tiểu Vũ cười tủm tỉm đáp: "Gia đình em họ tôi sinh được ba cô con gái, em ấy là con cả trong nhà, muốn tìm người ở rể. Tình huống của cậu rất thích hợp."

Cô nhi ấy mà, đến cái tên cũng là chọn bừa, không cần nối dõi tông đường, cũng không có người thân, ở rể cũng không sao.

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn ở rể." Nụ cười của Phùng Chấn Hoa có chút chua xót: "Tuy rằng tôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng tôi không thể để họ chịu tủi thân, bị người ta mắng là có con cháu bất hiếu được."

Địa vị của người ở rể rất thấp, luôn phải nhìn ánh mắt của người khác mà sống, lúc nào cũng thấp hơn người ta một cái đầu, người bình thường đều khó mà chịu nổi.

Tiểu Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Họ cũng đâu cần cậu..."

Biết đâu là ngoài ý muốn thì sao?" Phùng Chấn Hoa cười khổ: "Tiểu Vũ, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi biết cậu thật sự quan tâm tôi, coi tôi là anh em, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi."

Tiểu Vũ giật mình: "Có phải cậu có người trong lòng rồi không?"

Vẻ mặt Phùng Chấn Hoa cứng đờ, có chút bối rối: "Có cũng vô dụng, người ta sẽ không nhìn trúng tôi đâu."

"Rốt cuộc người đó là ai?" Tiểu Vũ vô cùng tò mò, diện mạo của người anh em này của cậu ta vô cùng tuấn tú, lại có nhân duyên tốt, có rất nhiều cô gái đều thích nói chuyện với Phùng Chấn Hoa.

Ánh mắt Phùng Chấn Hoa khẽ lóe lên, thái độ kiên quyết: "Đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói đâu."

Liên Kiều tắm nước ấm, thay một bộ quần áo mới, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Thẩm Kinh Mặc đang ngồi trong phòng khách.

"Anh về rồi à? Sao rồi?"

Thẩm Kinh Mặc đến thăm Thẩm Không Thanh, hai người nói chuyện rất lâu.

"Ông ta đồng ý dùng hai cuốn sách thuốc nhà họ Thẩm để đổi lấy tự do."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-290.html.]

Trong mắt Liên Kiều hiện rõ sự châm chọc: "Thẩm Không Thanh cũng chỉ đến thế mà thôi, thế mà còn dám tự xưng là một trong những gia chủ xuất sắc nhất của nhà họ Thẩm. Nếu tổ tiên biết ông ta dễ dàng từ bỏ tâm huyết của vô số người như vậy, không biết có tức điên lên không nhỉ?"

"Nhưng mà, sao ông ta không dùng sách thuốc để giao dịch với những người khác nhỉ?"

Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn.

Thẩm Kinh Mặc phải tốn rất nhiều võ mồm mới thuyết phục được Thẩm Không Thanh, chẳng qua quá trình không quan trọng, kết quả đúng như ý nguyện là được.

Tính cách của Thẩm Không Thanh giống hệt một thương nhân, đầu tiên bảo vệ bản thân trước, rồi mới lên kế hoạch cho tương lai sau.

"Ông ta cảm thấy em đáng tin cậy, còn những người khác thì qua cầu rút ván."

Liên Kiều kinh ngạc há hốc mồm: "Đầu óc ông ta có vấn đề không vậy?"

Chính cô là người tống ông ta vào tù đó, có được không?

"Ánh mắt nhìn người của ông ta vẫn khá chuẩn đấy chứ." Thẩm Kinh Mặc kéo cô ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Tuy Liên Kiều là người tùy hứng, ngang ngược, ra tay cũng tàn nhẫn, nhưng cô có nhân phẩm hơn người, lòng dạ thẳng thắn vô tư.

Liên Kiều được người ta tin tưởng thì dở khóc dở cười, chuyện vớ vẩn gì thế này?

Cánh cửa vừa được mở ra, Annie không biết từ đâu xuất hiện: "Mọi người đi đâu thế?"

Thẩm Kinh Mặc có chút ghét bỏ: "Sang phòng bên ăn cơm, sao cô vẫn chưa về?"

Nơi đâu cũng đâu phải đất nước của cô ta, nhà của cô ta.

Hai mắt Annie sáng rực lên: "Chị họ, mẹ tôi sắp về đây."

"Hả?" Liên Kiều rất kinh ngạc, không phải nói vĩnh viễn không bao giờ quay về ư?

"Bà ấy lo lắng cho tôi, hì hì." Annie vô cùng vui vẻ, cô ta sung sướng khua tay múa chân: "Tôi không chịu về bên đó, bà ấy chỉ đành đến đây tìm tôi."

Mẹ của cô ta rất yêu thương cô ta.

Liên Kiều chẳng thèm để ý, bà ta có về hay không cũng thế. Nhưng mà, chắc cha cô sẽ vui vẻ lắm.

"Vậy cô thông báo cho cha tôi một tiếng đi."

"Vâng."

Thẩm Kinh Mặc không thích bóng đèn Annie, nhưng cô ta lại cứ thích dán lấy họ.

Vừa vào đến căn tin đã thấy hai anh em nhà họ Lý ở đó, họ cất tiếng chào: "Chị họ."

Liên Kiều nhìn thoáng qua, ba món mặn một món canh, thịt rau phối hợp, không tệ. Cuối cùng họ cũng chịu đối xử tốt với bản thân một chút.

Những đứa bé đã quen chịu khổ thường không có cảm giác an toàn, thường không nỡ tiêu tiền cho bản thân.

Cô ngồi xuống, Thẩm Kinh Mặc đi gọi cơm.

Vẻ mặt Hứa Tiểu Gia vô cùng xán lạn, cậu ấy ăn mặc tươm tất, cả người sáng sủa hẳn lên: "Chị họ, công ty của anh Hứa đã mở rộng sang mấy tòa nhà nằm ở vị trí rất tốt, chị có muốn đến xem không?"

"Ừm." Liên Kiều gật đầu.

Công ty càng phát triển thì số lượng nhân viên càng đông, văn phòng hiện tại quá chật.

Annie chọc chọc người đàn ông đang vùi đầu ăn cơm: "Hứa Gia Thiện, sao anh không nói lời nào?"

Hứa Gia Thiện chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Đói."

Hứa Tiểu Gia lập tức lườm cô ta với ánh mắt bất thiện: "Annie, cô đừng quấy rối anh trai tôi, nếu khiến người khác hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"

Annie cau mày: "Hiểu lầm cái gì?"

Tầm mắt của Hứa Tiểu Gia đánh giá cô ta: "Hiểu lầm cô có ý với anh tôi."

"Không có. Tuyệt đối không có." Cô ta chỉ muốn ăn cơm anh ấy nấu thôi.

Hứa Tiểu Gia thầm trợn trắng mắt, cảm thấy cô ta phiền c.h.ế.t đi được: "Vậy cô giữ khoảng cách với anh tôi đi. Anh tôi còn cần cưới vợ, thanh danh rất quan trọng."

"Anh ấy không thể cưới vợ." Sắc mặt Annie thay đổi: "Anh ấy phải nấu cơm cho tôi."

Cái logic quỷ quái gì vậy?

Loading...