Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:05
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất kể là vì nguyên nhân gì, nhưng thân là chủ nhà mà vả mặt khách khứa trước mặt cả đống người thì không hay, bình thường những hoạt động giao lưu kiểu này đều mang theo nhu cầu chính trị.
Đôi mắt Takahashi sáng rực lên, hiện rõ vẻ tham vọng.
Đột nhiên hiệu trưởng La đứng phắt dậy, sắc mặt ông ấy vô cùng khó coi. Lân la nửa ngày, hóa ra là muốn lừa Liên Kiều đi.
Tuyệt đối không được. Liên Kiều là bảo bối của Trung Quốc.
Tuy y học không biên giới, nhưng bác sĩ thì có quốc tịch.
"Anh Takahashi, hôm nay chúng ta tới đây để giao lưu, mong anh đừng lạc đề."
Takahashi là người thông minh, anh ta không tiếp tục dây dưa nữa, mà bắt đầu thảo luận về y học cổ truyền của Trung Quốc.
Nói chuyện được một lát, anh ta đổi giọng: "Cô Liên, tôi cảm thấy khá hứng thú với phương thuốc khắc chế virut, không biết cô có tiện cho tôi đọc thử không?"
"Không tiện." Liên Kiều vẫn lạnh lùng, thản nhiên như trước. Cô đã giao phương thuốc cho nhà nước, các lãnh đạo sắp xếp như thế nào là chuyện của họ, nhưng cô không thể tiết lộ phương thuốc ra ngoài.
Ngày nào nhà nước còn giữ bí mật, ngày đó cô sẽ không thể công khai.
Takahashi thật sự rất kinh ngạc, như thể vừa nhìn thấy một cô gái chưa trải sự đời vậy: "Phải trao đổi kiến thức, giao lưu nghiên cứu thì mới có thể tiến bộ được. Cô Liên Kiều, em đừng hẹp hòi như vậy..."
Liên Kiều cười thành tiếng: "Vậy anh tiết lộ phương thuốc bí mật của Thuốc trợ tim của gia tộc Takahashi trước đi."
Takahashi ngơ người: "Em biết gia tộc Takahashi chúng tôi ư?"
Cuối cùng anh ta không thể bình tĩnh nổi nữa, thiết lập quý công tử đã sụp đổ.
Liên Kiều cười lạnh: "Gia tộc Takahashi các anh có công ty nghiên cứu, chế tạo thuốc trung y. Việc các anh thích làm nhất là vơ vét phương thuốc cổ truyền của Trung Quốc, chắc hẳn phải chạy đôn chạy đáo đến nhiều nơi rồi nhỉ?"
Sắc mặt Takahashi liên tục thay đổi, sao cô lại biết rõ như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ hành tung của họ đều lọt vào mắt cô ư?
Chẳng lẽ... Cô đã sớm để mắt tới gia tộc Takahashi? Sao có thể?
Nghĩ đến đây, anh ta vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn.
Ông Kobayashi đột nhiên cất tiếng: "Cô Liên, tôi muốn nhờ cô bắt mạch cho tôi."
Liên Kiều nghiêm túc quan sát ông ta vài lần, sau đó không trả lời.
Hiệu trưởng La nhẹ giọng nói: "Liên Kiều, cho họ nhìn chút bản lĩnh của em đi."
Ừm, ông ấy muốn khoe khoang một chút, để hù dọa đám man rợ này.
Liên Kiều mỉm cười, nể mặt hiệu trưởng La: "Được rồi, nếu hiệu trưởng trường tôi đã lên tiếng, tôi đành thử vậy. Xin hãy vươn tay ra."
Ông Kobayashi vươn tay phải, Liên Kiều cẩn thận bắt mạch, vẻ mặt cô có chút kỳ lạ.
"Cô Liên, cháu cứ nói thẳng đi."
Liên Kiều im lặng trong chốc lát: "Mạch tượng khỏe mạnh, có thể thấy được chăm sóc rất kỹ càng."
Mặt Ông Kobayashi xụ xuống, không nói không cười.
"Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, danh không xứng với thực."
Chân mày của hiệu trưởng La khẽ cau lại, dầu gì ông ta cũng được coi là nhân vật có tiếng, chê bai một cô bé một cách thẳng thừng như thế, đúng là thiếu phong độ.
Khiến người ta vô cùng khó chịu.
Liên Kiều có năng lực hay không không phải do ông ta công nhận, mà do nhà nước công nhận.
Dưới khán đài xôn xao, loại lời nói nào cũng có.
Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Liên Kiều vang lên: "Nếu nói có bệnh, vậy hôi miệng có tính không? Đi vệ sinh nhiều có tính không?"
Mọi người: "..."
Ông Kobayashi lắc đầu thất vọng: "Chỉ thế thôi ư?"
Ánh mắt ông ta lóe lên sự châm chọc, như thể đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện đang gây sự.
Khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên: "Vậy, chứng rối loạn s.i.n.h d.ụ.c có tính không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-289.html.]
Toàn bộ hiện trường ồ lên. Ôi chao, tin tức này bùng nổ quá đi mất.
Ông Kobayashi vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt không chút thay đổi: "Nghe nói cháu rất giỏi trung y, mong cháu giúp tôi chữa khỏi căn bệnh này."
"Tôi từ chối." Liên Kiều từ chối chẳng chút do dự.
Ông Kobayashi khẽ cau mày: "Tôi nhớ trung y có ba quy tắc: bác sĩ không tự chữa cho bản thân; bác sĩ không chủ động khám bệnh (phải được bệnh nhân nhờ vả); bác sĩ không thể lấy bệnh tật ra làm trò đùa, không thể từ chối khám chữa cho bệnh nhân. Cô đã vi phạm quy tắc."
Liên Kiều cảm thấy khó hiểu: "Tôi có vi phạm quy tắc hay không, thì liên quan gì đến ông?"
Ông Kobayashi: "..."
"Tôi chỉ nghĩ, nhân vật đứng đầu của ngành trung y trong tương lai phải là người có đức tính cao thượng, rộng lượng và hào phóng."
Liên Kiều vờ như không nghe thấy, dáng vẻ kiểu: không phải tôi, tôi mặc kệ, tôi không quan tâm.
Hiệu trưởng La không nhịn được mà bật cười, dáng vẻ chơi xấu của cô giống hệt trẻ con.
Chẳng qua, hành vi của ông Kobayashi khiến ông ấy rất khó chịu, ông ấy cứ có cảm giác, hai người này đến đây là vì Liên Kiều.
Hay là ông ấy nghĩ nhiều?
Dường như ông Kobayashi nghe thấy tiếng cười của ông ấy, ông ta nhìn ông ấy: "Hiệu trưởng La, hình như học sinh của thầy không được ngoan ngoãn và hiểu chuyện cho lắm, cũng không quá tôn trọng lời nói của thầy. Ở nước chúng tôi tuyệt đối không bao giờ xuất hiện loại tình huống này."
Hiệu trưởng La chẳng chút do dự, lập tức bao che cho Liên Kiều: "Ồ, em ấy là sự tồn tại đặc biệt, là thiên tài, em ấy được phép làm khác với quy chuẩn, chỉ cần đạt được thành tích là được. Đất nước chúng tôi vô cùng khoan dung."
Liên Kiều cười tủm tỉm nói: "Hiệu trưởng La, nước họ phân rõ giai cấp, mà nước chúng ta lại tôn trọng sự bình đẳng của tất cả mọi người, đương nhiên là khác nhau."
Lúc hai người rời đi, không hẹn mà cùng quay đầu lườm Liên Kiều, Liên Kiều mỉm cười đáp lại họ, thái độ vô cùng ung dung, điềm tĩnh.
Trong văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng La nhìn Liên Kiều, vẻ mặt có chút lo lắng: "Liên Kiều, hôm nay em lại đắc tội với người khác rồi."
Liên Kiều lười biếng ngồi xuống vị trí đối diện thầy ấy: "Bọn họ đặc biệt đi một chuyến để gặp mặt em, xem ra em đã bị đám người có ý đồ xấu ở nước ngoài chú ý rồi."
Ánh mắt hiệu trưởng La híp lại: "Em cũng cảm thấy họ đến là vì em ư?"
Xem ra, không phải ông ấy nghĩ nhiều.
Liên Kiều dùng hai tay chống cằm, thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên rồi ạ. Một người mang ý đồ cưới em để chiếm đầu óc của em làm của riêng. Người còn lại cũng khá thú vị."
Hiệu trưởng La có chút bất an: "Ông Kobayashi kia có ý đồ gì?"
Liên Kiều cười toe toét: "Thử giới hạn của em, rồi căn cứ vào giới hạn của em để điều chỉnh kế hoạch của ông ta."
Cả người hiệu trưởng La nổi đầy da gà da vịt, trong đầu ông ấy vang lên hồi chuông cảnh báo. Không được, phải bảo vệ Liên Kiều thật kỹ mới được.
Ông ấy quyết định phải nói chuyện với cấp trên.
"Thế mà em còn cười được?"
Đôi mắt Liên Kiều sáng lấp lánh: "Em vui đó ạ. Em xuất sắc đến độ khiến nhiều ông lớn phải đích thân ra trận, em đang nóng lòng muốn so chiêu với họ đây."
Khóe miệng hiệu trưởng La giật giật, cô nóng lòng muốn thử như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Biến thái!
Khó trách người ta nói, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh giới mong manh.
"Liên Kiều, cấp trên hi vọng hai nước có thể hợp tác cùng có lợi."
Liên Kiều biết ông ấy đang nhắc nhở mình, nhưng mà, trong lòng cô sáng như gương, cô hiểu hết: "Vậy cũng phải trên cơ sở đảm bảo lợi ích của nước mình, sự canh tranh giữa các nước chưa bao giờ dừng lại."
Nhà nước cần nhân tài về mọi mặt, nhất là nhân tài kỹ thuật hàng đầu.
Hiệu trưởng La im lặng, ai nói học sinh giỏi chỉ là con mọt sách, trừ đó sách ra thì chẳng biết gì nữa?
Sở dĩ người ta trở thành học sinh giỏi, là vì chỉ số thông minh của người ta cao hơn người bình thường. Nếu chơi tâm kế, họ sẽ không thua những người khác.
Chẳng qua họ lười chơi tâm kế mà thôi.
Liên Kiều không ăn cơm ở trường học, cô định quay về phòng thí nghiệm rồi mới ăn. Đồ ăn ở căn tin của phòng thí nghiệm ngon hơn đồ ăn trong căn tin trường.
Trời đột nhiên đổ cơn mưa phùn, Liên Kiều đang thong thả đi bộ được nửa đường phải chạy nhanh về phía phòng thí nghiệm.