Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:03
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đúng vậy." Vẻ mặt hiệu trưởng La tràn ngập vẻ tự hào: "Em ấy là sinh viên của trường, là niềm tự hào của tất cả mọi người."

Takahashi khẽ mỉm cười: "Không biết quý trường có thể cho chúng tôi gặp mặt cô Liên đó không?"

"Đương nhiên rồi." Ánh mắt hiệu trường La khẽ đảo qua nhóm người. Ơ, người đâu? Ông ấy đã cố ý gọi điện bảo cô đến rồi mà.

Ông lớn tiếng gọi: "Liên Kiều, Liên Kiều có ở đây không?"

Nếu cô dám không đến, ông ấy sẽ tìm đến tận nhà cô để tính sổ.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía góc cuối hội trường, Liên Kiều có muốn khiêm tốn cũng không được.

Mọi người ngồi trên sân khấu cũng nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Cô gái xinh đẹp như ngọc, tao nhã giống hệt một bức tranh cổ.

Liên Kiều lười biếng vẫy vẫy ra, nhưng không hề đứng dậy, chỉ để lộ nụ cười và hàm răng trắng sáng, cùng chói mắt.

Takahashi có chút khó tin: "Đây là cô Liên ư? Thật không vậy?"

"Là em ấy đó." Vẻ mặt hiệu trưởng La tươi rói: "Tuy năm nay em ấy vừa tròn hai mươi, nhưng được coi là người đứng đầu của ngành y học cổ truyền Trung Quốc trong tương lai."

Về điểm này không ai có thể nghi ngờ, vì phía chính phủ đã chính thức công nhận.

Dứt lời, thấy cô vẫn ngồi yên không đứng dậy, hiệu trưởng La không khỏi lườm cô một cái: "Liên Kiều, em mau lên đây, còn muốn để thầy xuống đó mời em à?"

Liên Kiều cười tủm tỉm đáp: "Hiệu trưởng, em cảm thấy vị trí này rất thoải mái."

"Mau lên." Hiệu trưởng La vẫy tay ra hiệu cho trợ lý xuống mời Liên Kiều lên sân khấu, Liên Kiều cũng rất bất đắc dĩ, cô vốn chỉ định ngồi yên nghe họ phát biểu thôi.

Trang phục hôm nay của cô rất giản dị, quần bò áo len, là dáng vẻ của một sinh viên, tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Cô đành phải lên sân khấu chào hỏi với mọi người.

Takahashi nổi tiếng từ thời niên thiếu nên rất kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy cô gái thiên tài trước mặt, vẻ mặt anh ta có chút khác lạ.

Cô đứng trước mặt, khiến anh ta cảm nhận được cả bầu trời rực sao.

Kobayashi chủ động chào hỏi: "Cô Liên, xin chào, rất vui khi được gặp cháu. Không ngờ cháu lại trẻ trung, xinh đẹp như vậy."

Thoạt nghe đây chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, đối phương mỉm cười, thái độ nho nhã, lịch sự, rất có học thức, nhưng trước nay Liên Kiều vẫn luôn mẫn cảm, cô cảm thấy được ông ta không thật sự vui vẻ khi gặp cô như những gì ông ta thể hiện ra.

Cô tự hỏi: hình như mình không đắc tội với ông lớn này mà nhỉ?

"Xin chào." Cô không thích gây sự, nhưng không có nghĩa là cô sợ.

Takahashi nhìn Liên Kiều với ánh mắt si mê, đột nhiên hỏi một câu: "Cô Liên, tôi cố ý đến vì em."

Lời này khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ miên man, nhưng Liên Kiều lại chẳng nghĩ gì cả, cô vô thức không thích hai người đàn ông này: "Vì tôi?"

Takahashi cầm bó hoa bên cạnh lên, tặng cô với thái độ vừa chân thành vừa thâm tình: "Đúng vậy, cô Liên, tôi yêu em, mong em gả cho tôi."

Mọi người dưới sân khấu nghe vậy thì ồ lên, hiện trường trở nên náo nhiệt.

Đối với nhóm sinh viên và giáo viên có tư tưởng bảo thủ mà nói, những lời này chẳng khác nào một quả b.o.m nổ mạnh, tấn công thẳng vào trái tim thiếu nam thiếu nữ.

"Ôi, lãng mạn quá. Cầu hôn ngay trước mặt mọi người, những lời thổ lộ vô cùng thâm tình, nếu có ai làm vậy với tôi, tôi c.h.ế.t cũng đáng."

"Nghe nói Takahashi xuất thân từ danh gia vọng tộc, vừa có tiền vừa có thế, Liên Kiều may mắn thật đấy."

"Vừa đẹp trai vừa lắm tiền, đúng là khiến người ta hâm mộ c.h.ế.t mất thôi. Liên Kiều, cô may đồng ý với anh ấy đi."

"Đồng ý đi, đồng ý đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-288.html.]

"Không được." Liên Kiều là người bình tĩnh nhất, cô giống một người máy không có cảm xúc, lập tức từ chối mà chẳng thèm chớp mắt.

Đám người ngẩn ra, có cần vô tình vô nghĩa thế không?

Gương mặt Takahashi lộ vẻ thất vọng: "Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, mong em tin tôi, tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Sau khi gả cho tôi, em không cần làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp là được. Tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất."

Lời nói của anh ta vô cùng thâm tình, thế nhưng khi những lời này rơi vào tai Liên Kiều, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Trong mắt anh ta không hề có tình yêu, mà chỉ có sự khinh thường.

Lạ thật, anh ta có tư cách gì mà khinh thường cô? Chỉ vì anh ta xuất thân từ một gia đình danh giá ư? Hay anh ta cảm thấy phụ nữ không tài mới là đức?

Cô bị trí tưởng tượng của bản thân chọc cười: "Từ lâu tôi đã nghe nói quý quốc trọng nam khinh nữ, là quốc gia có sự bất bình đẳng giữa nam nữ đứng đầu châu Á. Cuối cùng hôm nay tôi cũng được trải nghiệm."

Anh ta không hề yêu cô, mà là thèm muốn thành quả nghiên cứu khoa học của cô, cảm thấy cô có giá trị lợi dụng.

Chậc chậc, có vài quốc gia, ngoài mặt thì thoạt trông rất lịch sự, nhưng cái bản chất cướp bóc, xâm lược đã ăn sâu tận xương m.á.u rồi.

Takahashi chưa từng thấy cô gái nào lạnh lùng đến vậy. Lấy xuất thân và gia thế của anh ta, trước nay anh ta luôn được vô số phụ nữ vây quanh.

"Gì cơ?"

Liên Kiều tôn trọng mọi ông lớn trong giới y học, nhưng, điều đó không có nghĩa là cô sẽ nhìn trúng một người đàn ông Nhật Bản đầy tham vọng.

Cô luôn nhớ khoảng thời gian lịch sử đó, khắc sâu trong trí óc, không bao giờ quên nỗi nhục của đất nước.

Khắc sâu không phải để bản thân luôn sống trong hận thù, mà là để nhắc nhở bản thân rằng kẻ yếu sẽ bị đánh bại, chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ mảnh đất này.

Cô luôn có một sự đề phòng từ bản năng đối với người Nhật Bản.

"Từ trước đến nay, hạnh phúc chưa từng phụ thuộc vào sự bố thí của người khác, hạnh phúc do chính bản thân tạo ra. Trong mắt anh, ý nghĩa duy nhất của một người phụ nữ là ăn mặc xinh đẹp, lấy lòng anh..."

Ánh mắt Takahashi khẽ híp lại, cô còn khó chơi hơn anh ta tưởng: "Tôi không có ý đó, em hiểu lầm rồi. Tôi chỉ sợ em vất vả, tôi có thể nuôi em. Liên Kiều, từ lần nhìn thấy hình ảnh em trên báo, tôi đã đem lòng yêu em, không ngại đường xá xa xôi mà vượt hàng nghìn dặm, chỉ muốn cưới em về nhà."

Anh ta lấy ra một chiếc vương miện kim cương, nó lộng lẫy và chói mắt đến mức nhanh chóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

"Đây là vương miện tôi tốn năm trăm vạn mới mua được, trên đời này chỉ có mỗi em mới có thể xứng với nó, mong em nhận lấy."

Viên đạn bọc đường và lời ngon tiếng ngọt là vũ khí thần kỳ khi đối phó với phụ nữ, không có người phụ nữ nào có thể trốn thoát.

Tiếc là Liên Kiều đã thấy nhiều việc đời, chút thủ đoạn nhỏ này căn bản không thể lay động trái tim cô.

Cô khẽ cong môi, nở một nụ cười châm chọc: "Là yêu ngoại hình của tôi, hay yêu trí thông minh của tôi?"

Chỉ là đầu tư kiếm lợi mà thôi, dùng vốn thấp nhất để đổi được lợi ích cao nhất.

Trái tim Takahashi giật thót. Cô đã nhìn thấu ý đồ của anh ta rồi ư? Quả là vô cùng thông minh.

Anh ta vẫn muốn thử thêm lần nữa: "Bất kể là ngoại hình hay trí thông minh thì đều là của em, bất kể em biến thành dáng vẻ nào, anh cũng đều thích."

Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn mắt cao hơn đầu, coi thường phụ nữ.

Nước họ quan niệm phụ nữ sinh ra là để hầu hạ đàn ông, phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông mà sống. Tuy rằng anh ta cảm thấy cô rất thông minh, có giá trị lợi dụng, nhưng trong lòng lại không quá tôn trọng cô, chẳng qua anh ta che giấu rất khá mà thôi.

"Ồ, tôi không thích người có ý đồ lợi dụng tôi." Liên Kiều thản nhiên đáp: "Đừng làm bẩn sự thiêng liêng của y học."

"Lợi dụng? Sao có thể? Tôi yêu em còn không hết..." Takahashi vừa há miệng đã nói mấy lời buồn nôn, vô cùng lưu loát, không vấp một chữ nào.

Anh ta không biết điểm dừng khiến Liên Kiều mất kiên nhẫn: "Tôi hiểu rõ giá trị của bản thân, anh Takahashi, tuy anh có gương mặt của tiểu bạch kiểm, nhưng không đủ khiến tôi c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt đâu."

Lời nói của cô khá uyển chuyển, chứ không thẳng thắn chọc thủng ý đồ của anh ta, dù sao trong trường hợp thế này vẫn phải bận tâm đến thể diện của nhà trường.

Loading...