Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:37:01
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Thẩm luống cuống tay chân: "Hai đứa là m.á.u mủ ruột rà, nếu ông nội mày biết chúng mày cột nhục tương tàn, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc híp lại: "Trước lúc lâm chung, ông nội tôi đã nói gì?"

Trước khi ông cụ Thẩm qua đời, người của nhà cả không ở bên cạnh ông ta, đều bị bà cụ Thẩm kiếm cớ đuổi ra ngoài.

Cho nên, anh vẫn luôn nghi ngờ tính chân thật của cái gọi là di ngôn.

Câu nói kia giống một tia sét bổ trúng đầu bà cụ Thẩm, vẻ mặt bà ta đột ngột thay đổi: "Mày có ý gì?"

Thẩm Kinh Mặc vẫn nhớ rõ câu di ngôn kia, rằng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của ông cụ đều để lại cho gia đình con thứ hai. Nếu nhà con cả không nghe lời, thì trục xuất họ khỏi nhà họ Thẩm.

Mấy cái tài sản đó muốn cho cũng được, nhưng chính câu cuối cùng kia mới khiến người ta nghi ngờ. Câu nói đó không phù hợp với tính cách của ông cụ Thẩm.

"Ông cụ thật sự giao Kinh Nhân Đường cho chi thứ hai, ngoài ra không còn dặn dò gì nữa ư?"

Bà cụ Thẩm đáp với giọng điệu c.h.é.m đinh chặt sắt: "Đương nhiên."

Bà ấy là người có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, đối nhân xử thế cũng cực kỳ cảnh giác, thế nhưng tiếc là đối thủ của bà ấy còn mạnh hơn.

Thẩm Kinh Mặc chỉ hỏi một câu: "Vậy sách thuốc của nhà họ Thẩm thì sao?"

Con ngươi của bà cụ Thẩm co rụt lại, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ kiên quyết: "Chỉ có gia chủ của nhà họ Thẩm mới có quyền đọc sách thuốc của nhà họ Thẩm, tôi không biết."

Thật ra trong tay bà ấy chỉ có ba tập, hai tập còn lại không biết đang ở đâu.

Hiện giờ cuốn sách giấu trong tráp đồ trang sức cũng mất rồi, trái tim bà ấy như thể treo giữa không trung, vô cùng bất an.

Sách thuốc của nhà họ Thẩm là báu vật vô giá, là tài sản lớn nhất truyền lại cho con cháu đời sau.

Thế nhưng bà ấy lại làm mất.

Nếu con trai của bà ấy biết chuyện này, nhất định ông ta sẽ tức điên lên.

"Thật không?" Trong mắt Thẩm Kinh Mặc chứa đầy sự châm chọc: "Bà sắp c.h.ế.t rồi, nhưng tôi còn trẻ, tôi còn rất nhiều cơ hội."

Bà cụ Thẩm bị đánh thẳng vào điểm yếu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Thẩm Kinh Mặc, bà ấy đã xem thường anh rồi. Thoạt nhìn thẳng nhóc này có vẻ thờ ơ, không quan tâm đến sản nghiệp của gia đình, nhưng thật ra anh đã sớm như hổ rình mồi.

Sau khi Thẩm Kinh Mặc ném quả b.o.m này ra, thì lập tức kéo Liên Kiều rời đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kinh Mặc đã nhìn thấy Thẩm Nhất Nặc đang đứng dựa vào tường, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời rời tầm mắt.

---

Liên Kiều hiếm khi đến trường, hôm nay là ngày đặc biệt nên cô mới đến.

Liên Kiều vừa xuất hiện đã khiến toàn trường bùng nổ, mọi người vây quanh cô, thái độ vô cùng nhiệt tình.

"Liên Kiều, cảm ơn em đã nghiên cứu ra thuốc giải của vi-rút, cứu em gái tôi." Một đàn anh nói, hốc mắt anh ta đỏ hoe, em gái anh ta bị nhiễm vi-rút, suýt chút nữa đã mất mạng.

"Liên Kiều, chúc mừng cậu, cậu giỏi quá."

"Liên Kiều, cậu là niềm tự hào của Đại học Trung y chúng ta."

Ngay cả người luôn gây sự với cô ở khắp nơi như Tạ Lệ Lệ cũng vây quanh cô với thái độ hòa nhã, không có chút ghen tị hay không cam lòng nào.

Khi sự chênh lệch giữa hai người không lớn thì còn có thể ghen tị.

Nhưng khi sự chênh lệch quá lớn, thì chỉ có thể ngước nhìn.

Tạ Lệ Lệ nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy bản thân trong quá khứ quá ngốc nghếch, rõ ràng hai người họ không cùng đẳng cấp, thế nhưng cô ta lại không nhận ra điều đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-287.html.]

Liên Kiều cười tủm tỉm chào hỏi với mọi người, thái độ của cô vẫn lạnh nhạt như mọi khi, không có chút cao ngạo hay đắc ý nào.

Trước kia cô thế nào, hiện tại vẫn thế ấy, điều này khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Thắng không kiêu, bại không nản khiến cho người ta bội phục. Khó trách cô có thể đạt được thành tựu lớn đến vậy.

Mọi người vây quanh cô đi vào hội trường, cô không ngồi ở hàng ghế thứ nhất mà tìm mấy vị trí ở cuối phòng.

Ừm, tiện cho cô chuồn đi bất cứ lúc nào.

Chi thứ hai của nhà họ Thẩm đã là châu chấu sau thu, không thể trở mình được nữa, chẳng qua, vẫn nên trông chừng họ, không thể khinh địch.

Công ty bán được hết đơn hàng này đến đơn hàng khác, doanh số tiêu thụ khá khả quan.

Việc tiêu thụ trong nước cũng bắt đầu được triển khai, bộ phận tiếp thị vốn tưởng sẽ không bán được hàng, vì giá cả rất đắt.

Nhưng chẳng ngờ hàng hóa vừa lên kệ đã bị khách hàng tranh nhau mua sạch, lúc này mọi người mới ý thức được thị trường mỹ phẩm trong nước vẫn là một thị trường trống cần được lấp đầy.

Những người có thể mua mỹ phẩm đều là người có tiền, có gu thẩm mỹ tốt, sẵn lòng đầu tư cho bản thân và đi đầu thời đại.

Bất kể khi nào, nhóm người này luôn là những người đi đầu trong ngành thời trang.

Liên Kiều quyết định tổ chức nhiều chương trình quảng cáo để khai thác thị trường, khiến mọi người hình thành thói quen chăm sóc da và trang điểm.

Dân chúng Trung Quốc đông đúc, về sau sẽ càng ngày càng giàu có, thị trường này rất có triển vọng.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, mọi người đưa mắt nhìn qua.

Hôm nay, hai chuyên gia y học cổ truyền từ nước RB đặc biệt đến để giao lưu, tuy họ là người RB, nhưng lại rất am hiểu về y học cổ truyền Trung Quốc.

Nghe nói, họ là người đứng đầu ngành trung y ở RB, được tất cả mọi người ở nước đó ca tụng.

Đến giờ, hai người đàn ông mặc Kimono xuất hiện cùng với một nhóm người.

Trong đó không chỉ có lãnh đạo nhà trường, mà còn có khá nhiều ông lớn trong giới y dược. Nay mọi người tề tựu về đây, khiến bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Kobayashi Koji, tôi rất vui khi được đến Trung Quốc và được cùng mọi người "Hoa Sơn luận kiếm" (được giao lưu cùng mọi người)."

Ông già tóc bạc không những biết tiếng Trung, mà còn biết "Hoa Sơn luận kiếm", khiến ấn tượng của mọi người với ông ta dần tốt lên.

"Tôi tên là Takahashi Yuzo. Đây là lần đầu tiên tôi đến Trung Quốc, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

Takahashi Yuzo là một người đàn ông tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, rất nam tính, trông giống như ngôi sao trong giới giải trí. Năm nay anh ta gần ba mươi tuổi, cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Con người đều có lòng yêu cái đẹp, ấn tượng của mọi người với anh ta vô cùng tốt.

Tuy rằng hai nước có mối thù đẫm máu, nhưng hiện tại hai nước đã thiết lập mối quan hệ ngoại giao, bất kể là chính phủ hay dân chúng đều thường xuyên trao đổi, cố gắng thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai nước.

Trường đại học là nơi thường xuyên diễn ra sự tương tác, trao đổi học thuật nhất.

Hằng năm có rất nhiều học giả sang nước RB du học, đào tạo chuyên sâu, cũng có người RB đến đây giao lưu.

Chính vì thế mà khi hai người này vừa xuất hiện, đã được mọi người chào đón bằng thái độ vô cùng nhiệt tình.

Hiệu trưởng La giới thiệu thân phận của hai người, đặc biệt nhắc đến Kobayashi Koji, dù diện mạo của ông ta không được ưa nhìn cho lắm, nhưng ông ta rất nổi tiếng, là nhân vật được mọi người kính trọng. Ông ta có một công ty y dược, nghiên cứu và phát triển rất nhiều dược phẩm, được mọi người tôn là thần y.

Lần này khách từ xa tới, tất nhiên hiệu trưởng La phải làm tận chức chủ nhà, xây dựng một cầu nối giao tiếp cho mọi người.

Cả Kobayashi lẫn Takahashi đều là người thật sự có tài năng, họ và các ông lớn trong ngành y dược trò chuyện rất rôm rả, nói hết chủ đề này đến chủ đề khác trong trung y, nói có sách, mách có chứng.

Liên Kiều ngồi dưới khán đài yên lặng lắng nghe, cảm thấy khá thú vị.

Nhưng, cô cảm thấy hai người kia thoạt trông khiêm tốn, lễ phép nhưng thật ra lại kiêu ngạo đến tận xương cốt.

Takahashi chợt cất tiếng: "Tôi nghe nói có một cô gái họ Liên đã chế ra một phương thuốc trung y có thể khắc chế loại virut lan tràn ở Trung Quốc cách đây không lâu, không biết chuyện này có đúng không?"

Loading...