Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:36:59
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Nam Tinh cau mày, anh ta khó mà bình tĩnh nổi: "Vậy phải chờ bao lâu nữa?"

Bà cụ Thẩm suy nghĩ một lát: "Khoảng một năm."

Thẩm Nam Tinh lập tức bùng nổ: "Cháu không thể chờ lâu thế được. Bà ơi, cháu muốn hai đứa nó c.h.ế.t ở trước mặt cháu."

Một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Ôi, tàn nhẫn thật đấy. Thẩm Nam Tinh, nếu anh đã nhung nhớ những ngày tháng trong tù đến vậy, tôi có thể thỏa mãn anh."

Người lên tiếng là Liên Kiều. Cô mặc bộ quần áo giản dị, vừa nhẹ nhàng vừa hào phóng, đôi mắt to tròn đen nhánh vừa thông minh vừa linh hoạt.

Tất cả những thù mới hận cũ đồng loạt bốc lên đầu, đôi mắt Thẩm Nam Tinh đỏ ngầu: "Liên Kiều, sao mày dám đến đây? Hả? Tự tìm đường chết."

Anh ta vung nắm đ.ấ.m về phía Liên Kiều.

Sắc mặt bà cụ Thẩm đột ngột thay đổi: "Mau cản nó lại, mau!"

Liên Kiều đứng im không động đậy, tay phải cô quơ quơ chiếc ngân châm: "Nào, ra tay đi. Nếu anh dám động đến một ngón tay của tôi, tôi sẽ lập tức báo công an, khiến anh phải sống trong tù hết nửa phần đời còn lại."

Chú Thành là người đưa Thẩm Nam Tinh đến bệnh viện, thấy vậy thì lập tức sợ hãi, vội vàng tiến lên giữ chặt Thẩm Nam Tinh: "Cậu Nam Tinh, cậu bình tĩnh lại đã, đừng hành động theo cảm tính."

Con người Liên Kiều sâu không lường được, hơn nữa cô còn có bối cảnh phức tạp, suy nghĩ kỳ quặc, thật sự không phải người dễ đắc tội.

"Buông, buông tôi ra." Hiện tại Thẩm Nam Tinh chẳng nghe lọt bất cứ điều gì nữa, anh ta chỉ muốn hung hăng tẩn cho cô một trận.

Liên Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười nhạt, như thể đang châm chọc, chế giễu anh ta vô dụng.

Đầu Thẩm Nam Tinh nổ tung, cảm xúc căm hận mãnh liệt đang bao phủ anh ta, khiến trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: đánh cô!

Không biết anh ta lấy sức lực từ đâu mà có thể giãy ra khỏi sự kiềm chế của chú Thành, tiếp tục xông thẳng về phía Liên Kiều.

Khi anh ta sắp đánh trúng mặt Liên Kiều, cơ thể Liên Kiều nhẹ nhàng né sang một bên, hai người đàn ông có thân hình cao lớn tiến lên tóm lấy Thẩm Nam Tinh, ép anh ta vào vách tường.

Biến cố diễn ra một cách đột ngột khiến bà cụ Thẩm sợ hãi: "Thả cháu trai của tôi ra, thả nó ra. Liên Kiều, tôi xin lỗi cô, cầu xin cô tha cho nó, nó chỉ nhất thời xúc động mà thôi."

Liên Kiều thản nhiên liếc bà ấy một cái: "Đồng chí cảnh sát, hành vi của anh ta là hành hung cảnh sát đúng không? Anh ta vừa ra tù, cực kỳ nguy hiểm."

"Đúng vậy." Một người đàn ông trong đó cau mày, khẽ quát: "Thẩm Nam Tinh, thành thật chút cho tôi."

Bà cụ Thẩm giống như bị dội một gáo nước lạnh, hành hung cảnh sát? Hai người này là cảnh sát ư?

"Người không biết không có tội, cháu tôi không biết..."

Liên Kiều mất kiên nhẫn ngắt lời bà ấy: "Đồng chí cảnh sát, đây là phần tử khủng bố, mong anh đưa về giáo dục cho cẩn thận."

Thẩm Nam Tinh càng giãy dụa kịch liệt hơn, vất vả lắm anh ta mới được nhìn thấy ánh mặt trời, bây giờ có đánh c.h.ế.t anh ta cũng không chịu quay về phòng giam.

Bà cụ Thẩm vừa tức vừa sốt ruột: "Không, không, nó không phải phần tử khủng bố đâu, nó chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện thôi."

Thẩm Kinh Mặc từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay Liên Kiều: "Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bé bỏng quá nhỉ? Ha ha ha."

Trong mắt bà cụ Thẩm tràn ngập sự căm hận: "Thẩm Kinh Mặc, nó là em họ của mày, mày không thể dùng thủ đoạn như vậy để loại bỏ những người bất đồng ý kiến với mày được."

Bà ấy dám chắc đây là cái bẫy do mấy người Thẩm Kinh Mặc bầy ra.

Thẩm Kinh Mặc khẽ lắc đầu: "Bà cụ này, bà càng già càng hồ đồ, con hàng này chưa xứng làm đối thủ của tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-286.html.]

"Đúng rồi, đồng chí công an, đây là bà cụ Thẩm. Bà cụ, có một vài khoản thu chi của Kinh Nhân Đường trước kia không được rõ ràng cho lắm, tôi nghi ngờ có người tham ô, nhận hối lộ, tôi đã báo cảnh sát rồi."

Cả người bà cụ Thẩm run lên, bà ta vô thức nhìn về phía chú Thành.

Vẻ mặt chú Thành cũng tràn ngập sự khó tin, ông ta vô thức lắc đầu.

"Sao tôi không biết chuyện này? Có phải cậu nhầm lẫn gì không?"

"Tôi đã nhờ Cục Kiểm toán thẩm tra sổ sách." Thẩm Kinh Mặc nhìn họ với ánh mắt thất vọng: "Các người gài bẫy để hãm hại tôi đúng không? Muốn tống tôi vào tù à? Tôi bán mạng, tận tâm tận sức vì công ty, nhưng các người lại trốn sau lưng tôi, đ.â.m tôi một dao, quả là ghê tởm."

Anh đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ không yên ổn, nên đã đề phòng.

Đầu tiên là thẩm tra sổ sách, anh sẽ không chịu tiếng xấu thay cho người khác, lại càng không để họ có cơ hội hại mình.

Sắc mặt chú Thành trắng bệch, ông ta không ngờ Thẩm Kinh Mặc lại mẫn cảm và thông minh, đồng thời cũng phản ứng nhanh như vậy.

"Không, tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi."

Thẩm Kinh Mặc cười lạnh một tiếng: "Thật không? Vậy thì là vấn đề của bà cụ? Hay là trách nhiệm của chú út tôi?"

Liên Kiều cất giọng vui sướng khi người gặp họa: "Thẩm Không Thanh á? Thế thì tội sẽ càng nặng thêm."

Lòng dũng cảm của bà cụ Thẩm như muốn vỡ ra, bà ta hét toáng lên: "Không, tôi và Không Thanh đều không biết chuyện này. Là cậu ta, là A Thành, cậu ta chịu trách nhiệm sắp đặt mấy chuyện thế này, là cậu ta gài bẫy cậu, mấy người tìm cậu ta ấy."

Cả người chú Thành run lên, hai mắt tràn ngập bi thương, hốc mắt đỏ hoe.

Ông ta đã chuẩn bị tinh thần gánh toàn bộ trách nhiệm, thế nhưng, chủ động gánh tội và bị người chủ mà minh tin tưởng nhất đẩy ra gánh tội thay, là hai chuyện khác nhau.

Thẩm Nhất Nặc vừa nghe tin đã chạy tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Anh ta sửng sốt trong chốc lát, rồi nhắm mắt lại, trong lòng thầm cười lạnh, đây là người mà cha anh ta trung thành cả đời.

Đáng buồn biết bao, người lạnh lùng bạc tình đến mức này, nào có xứng làm người.

Cuối cùng chú Thành và Thẩm Nam Tinh đều bị cảnh sát dẫn đi tiếp nhận điều tra.

Bà cụ Thẩm khóc đến độ cạn cả nước mắt, nhưng cũng chẳng có cách nào để ngăn cản hành động của cảnh sát.

Liên Kiều chậm rãi tiến lại gần bà ấy, thưởng thức dáng vẻ đáng thương, bất lực của bà ấy: "Lần này bắt người hầu trung thành của bà gánh tội thay, lần tiếp theo là ai nhỉ?"

Toàn bộ sự tức giận của bà cụ Thẩm đều biến thành nỗi căm hận: "Các người sẽ không được c.h.ế.t tử tế."

Quả b.o.m mà bà ấy chôn lại nổ c.h.ế.t người thân tín và cháu trai của bà ấy, mà hai kẻ đáng lý phải c.h.ế.t lại vẫn đang sống tốt, bà ấy không hận sao được.

Liên Kiều nhìn bà ấy với ánh mắt thương hại, vốn đã bị tê liệt toàn thân, bị chúng bạn xa lánh rồi, chỉ còn một người trung thành, hiện giờ cũng mất nốt.

"Bà làm nhiều chuyện xấu như thế mà vẫn có thể sống đến ngần này tuổi, tôi thấy là do con cháu của bà giúp bà gánh bớt tội nghiệt rồi đó. Cảm giác chỉ còn lại một mình, chắc là vui lắm nhỉ?

Vui ư? Nằm liệt giường giống như một cái xác sống mà vui nỗi gì? Cả người bà cụ Thẩm lạnh như băng, hiện tại bên cạnh bà ta chẳng còn ai được việc cả.

Về phần sự trung thành của Thẩm Nhất Nặc, bà ta không tin cho lắm.

"Kinh Mặc, mày là người chịu trách nhiệm cho Kinh Nhân Đường, nếu truyền ra vụ bê bối này sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn với Kinh Nhân Đường, mày vẫn nên dừng tay đi, tránh cho ảnh hưởng không tốt với tất cả mọi người..."

Thẩm Kinh Mặc rất thích nhìn bà ấy giả vờ làm đóa sen trắng, đã già khú khụ rồi còn thích diễn, trông buồn cười vô cùng: "Không sao, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi."

"Mày..." Lòng bà cụ Thẩm hoàn toàn rối loạn.

Thẩm Kinh Mặc cảm thấy nhiêu đó kích thích vẫn chưa đủ, nên bổ sung thêm một câu: "Bà ấy, càng bày trò thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn thôi, tội gì phải thế? Thấy không, chúng tôi muốn giải quyết cháu trai bà thì chỉ tốn vài giây thôi, với cái đầu óc đó của anh ta, căn bản không phải đối thủ của tôi và Liên Kiều."

Loading...