Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:36:57
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nói: "Thẩm Kinh Mặc là ứng cử viên duy nhất. Anh ấy là cháu trai cả của nhà họ Thẩm, thân phận của anh ấy nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người."
Giọng nói của bà cụ Thẩm rất nguy hiểm: "Ủng hộ?"
Lòng bàn tay Thẩm Nhất Nặc ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt có chút sợ hãi: "Bà chủ, trước tiên cứ lợi dụng anh ấy một thời gian, chờ mọi chuyện ổn định, cha nuôi ra tù nắm vững việc kinh doanh, chúng ta có thể đá người đi."
Bà cụ Thẩm nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Nhất Nặc kiên cường chống đỡ, cố gắng tỏ vẻ bản thân trung thành, tận tâm.
Bà cụ Thẩm là người có tính cách tự phụ, kiêu căng, bà ấy coi thường gia đình con cả, không thèm để họ vào mắt.
Dù Thẩm Kinh Mặc có y thuật siêu phàm, nhưng trong mắt bà ấy, anh cũng chỉ là một tên cậy tài khinh người, sẽ không thể gây ra tai họa gì.
"Nó sẽ không đồng ý đâu, nó hận nhà họ Thẩm, hận tôi, hận tất cả mọi người."
Tròng mắt đen tròn của Thẩm Nhất Nặc xoay tròn, anh ta ám chỉ: "Xưa nay tiền tài luôn có thể rung động lòng người, nếu tiếc con thì sẽ không bẫy được sói."
Bỏ tiền dụ dỗ anh, nếu tiền không có tác dụng gì thì dùng cổ phiếu.
Chú Thành sợ hãi toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc hôm nay thằng nhóc này làm sao thế?
Đây là những lời mà anh ta có thể nói ư?
Anh ta chỉ là một đứa con nuôi, luôn nhớ phải giữ thái độ khiêm tốn trong mọi việc.
Bà cụ là người tàn nhẫn, vô tình, nếu bị bà cụ ghim, thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi: "Bà chủ, Nhất Nặc còn trẻ, nó nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bà đừng nghe lời nó."
Bà cụ Thẩm cũng biết việc này rất mạo hiểm, thế nhưng trong tay bà ấy chẳng còn ai được việc cả.
Bà ấy muốn tự mình ra trận lắm chứ, nhưng tiếc là tuổi già không buông tha cho ai, nếu không điều dưỡng tốt, thì mạng bà ấy cũng mất luôn.
Quyền thế và tiền tài quan trọng thật đấy, nhưng không quan trọng bằng tính mạng.
"A Thành, cậu nói với nó, nếu nó sẵn lòng quay về, tôi sẽ chuyển nhượng cho nó mười phần trăm cổ phần."
Chú Thành giật mình: "Vâng."
Sắc mặt bà cụ Thẩm nặng nề: "Nếu có thể cứu ba cha con Không Thanh ra ngoài, tôi sẽ cho thêm mười phần trăm nữa."
"Bà chủ." Hai mắt chú Thành tràn ngập sự lo lắng, nếu cho đi, số cổ phần còn lại trong tay bà cụ chưa đến năm mươi mốt phần trăm, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Điều duy nhất khiến bà cụ Thẩm cảm thấy may mắn, là bà ấy vẫn có thể nói chuyện: "Yên tâm đi, hiện tại cho đi như nào, tương lai sẽ lấy về như vậy, chỉ là tạm thời nhún nhường mà thôi. Kinh Nhân Đường chỉ có thể là của Nam Tinh."
Bốn bên là địch, bà ấy đã chẳng còn sức đâu mà chiến đấu nữa. Hiện tại chỉ có m.á.u mủ ruột thịt của nhà họ Thẩm đứng ra, mới có thể ổn định lòng người, kiềm chế cấp dưới.
Hai cha con chú Thành đưa bà cụ Thẩm đi mời Thẩm Kinh Mặc, giọng điệu của họ vô cùng thành khẩn, vô cùng cảm động.
Thẩm Kinh Mặc liên tục từ chối, nhưng sau khi họ liên tục cầu xin, anh đưa ra yêu cầu, rằng để anh ra mặt cũng được thôi, nhưng phải chuyển nhượng cho anh mười lăm phần trăm cổ phần.
Về phần cha con Thẩm Không Thanh, anh cũng bất lực.
Nếu họ chấp nhận được yêu cầu của anh thì anh sẽ ra mặt, còn không thì thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-285.html.]
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết khiến bà cụ Thẩm hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng sau khi nghĩ kỹ, bà ấy ý thức được bản thân đã cùng đường rồi, không thể không đồng ý với anh.
Bà ấy cũng đưa ra một yêu cầu, rằng phải cứu Thẩm Nam Tinh ra trước.
Thẩm Kinh Mặc đưa mắt nhìn Liên Kiều, khóe môi Liên Kiều cong lên: "Được, đồng ý với bà ấy đi."
Thẩm Nam Tinh có rất nhiều điểm yếu, thuận tay là tóm được cả đống.
Có thể cứu anh ta ra, cũng có thể tống anh ta vào lại.
Hai bên thống nhất thỏa thuận, Thẩm Kinh Mặc nhận được cổ phần công ty, nhưng không được chuyển nhượng, không cho tặng cho bất cứ ai, càng không thể bán lấy tiền, nếu muốn bán, chỉ có thể bán cho chi thứ hai của nhà họ Thẩm.
Điều kiện vô cùng hà khắc, cũng tạo tiền đề để tương lai dễ phục thù.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười, anh rất muốn nhìn xem, chi thứ hai nhà họ Thẩm sẽ dùng cách gì để lấy lại số cổ phần công ty này.
Nhận được cổ phần công ty, Thẩm Kinh Mặc bèn ra mặt với danh nghĩa cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, hành động vô cùng dứt khoát và quyết đoán. Anh tổ chức cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao và có một bài phát biểu đầy cảm hứng, kích thích, khơi dậy tinh thần chiến đấu của mọi người.
Anh gán nhà cũ của nhà họ Thẩm để vay tiền ngân hàng, toàn bộ số tiền vay được đều dùng để mua dược liệu.
Anh mời ông chủ của một số đại lý dược liệu đến, không biết dùng cách gì mà thuyết phục được họ tiếp tục cung cấp hàng hóa, giao hàng lần nào kết toán lần đó, không còn kết toán theo tháng như trước đây nữa.
Đồng thời, anh đi tuần tra các chi nhánh để ổn định lòng nhân viên, ân cần thăm hỏi nhóm nhiên viên xem họ gặp những khó khăn gì, nếu có thể giúp, công ty nhất định sẽ dốc hết sức để giúp đỡ.
Hình tượng thân thiện và hào phóng của anh khiến tất cả mọi người đều nhớ kỹ cậu cả hiếm khi xuất hiện của nhà họ Thẩm - Thẩm Kinh Mặc.
Nói mới nhớ, nếu dựa theo quy tắc thừa kế của thời phong kiến cổ đại, thì anh mới là người thừa kế chính quy của nhà họ Thẩm.
Một chuỗi hành động quyết đoán, mạnh mẽ của anh khiến tình hình nhanh chóng ổn định lại, năng lực của Thẩm Kinh Mặc cũng nhận đánh giá cao, nhanh chóng đứng vững trong hàng ngũ lãnh đạo.
Ngày nào bà cụ Thẩm cũng chú ý đến tình hình công ty, càng ngày tâm trạng của bà ấy càng phức tạp.
Có thể ổn định tình hình, giữ được Kinh Nhân Đường là chuyện tốt, thế nhưng nhìn tiền đồ của con cháu chi trưởng càng ngày càng xán lạn, lực ảnh hưởng càng ngày càng lớn, bà ấy tức đến độ đêm đêm không thể ngủ được.
"Bà nội." Một bóng người đột nhiên chạy tới, quỳ xuống trước giường bệnh của bà ấy, vừa gọi bà ấy vừa kích động đến bật khóc.
Là Thẩm Nam Tinh, cuối cùng anh ta cũng ra tù. Sau khi về nhà tắm rửa, ăn uống đàng hoàng, anh ta lập tức chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy đứa cháu trai bảo bối, nước mắt bà cụ Thẩm lưng tròng: "Nam Tinh ơi, cháu ngoan của bà, lần này cháu chịu khổ rồi."
Gương mặt Thẩm Nam Tinh gầy rộc đi, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, khí chất toàn thân vô cùng u ám: "Bà nội, bà nhất định phải chống lưng cho cháu, giúp cháu g.i.ế.c c.h.ế.t hai đứa khốn kiếp Liên Kiều và Thẩm Nam Tinh kia."
"Đừng nói linh tinh." Bà cụ Thẩm sợ hãi muốn che miệng anh ta lại, thế nhưng bà ấy không thể động đậy: "Nam Tinh, cháu an phận một thời gian đi, lúc này không nên làm liều. Có thù thì cứ ghi tạc trong lòng, sẽ có một ngày cháu có thể báo thù."
"Nhưng cháu không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa." Thẩm Nam Tinh bị giam trong thời gian dài khiến tính cách anh ta càng gắt gỏng, bạo lực hơn. Bụng anh ta tràn ngập sự căm hận mà không có chỗ trút.
Những ngày còn ở trong tù, ngày nào anh ta cũng phải dựa vào ảo tưởng sẽ trả thù hai người kia để chịu đựng chờ ngày ra tù.
Bà cụ Thẩm biết anh ta đã quen với cuộc sống xuôi chèo mát mái, có lẽ thất bại lớn nhất trong đời này của anh ta là bị tống vào tù, trong lòng anh ta oán hận cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng anh ta như vậy là không được.
"Nam Tinh, cháu nghe bà nội nói đã. Bà nội sẽ sắp xếp cho cháu một công việc, cháu nhớ chăm chỉ làm việc, giành được sự tin tưởng và quý trọng của nhóm nhân viên, sau đó tìm cơ hội đá Thẩm Kinh Mặc ra ngoài. Cháu mới là người thừa kế của nhà họ Thẩm."
Bà ấy muốn trải đường cho cháu trai, mà Thẩm Kinh Mặc chính là đá kê chân của anh ta, dùng xong bèn ném.