Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:36:52
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn người vội vàng quay về, bà cụ Thẩm vào phòng, bèn run rẩy mở ngăn tủ ngầm dưới gầm giường ra, bên trong trống rỗng.
Toàn bộ đều trống rỗng.
Bà cụ Thẩm bị sốc nặng, như thể bị một tảng đá nặng đè trúng, bà ấy phun ra một ngụm máu.
"Họ Khương kia, tôi liều mạng với ông."
Bà cụ Thẩm tức giận gọi ông Khương tới, nhưng ông Khương sống c.h.ế.t chối tội, còn nói bọn họ cố ý vu oan cho ông ta, rõ ràng là muốn hại nhà họ Khương của ông ta.
Ông ta lên án họ bằng giọng điệu chính nghĩa, đường hoàng, khiến hai mẹ chồng con dâu nhà họ Thẩm tức điên lên. Chỉ mỗi họ mới biết cảm xúc khi bị trả đũa khó chịu đến mức nào.
Bà cụ Thẩm tức đến độ hốc mắt đỏ ngầu, bà ấy đau đớn nói: "A Khương, rốt cuộc ông bị sao thế? Trước kia ông đâu phải người như vậy."
Trước kia chỉ cần bà ấy nói một câu, ông ta sẽ vội vàng ra ngoài bôn ba, che mưa chắn gió thay bà ấy.
Tuy bà ấy không yêu ông ta, nhưng không thể phủ nhận rằng, ông ta đã giúp đỡ bà ấy rất nhiều.
Ông Khương nhìn người phụ nữ này với vẻ mặt thản nhiên, lợi dụng ông ta mấy chục năm, rồi báo đáp ông ta bằng việc hạ độc, khiến ông ta không thể nhịn được nữa.
Một khi đã có khúc mắc, thì nhìn thế nào cũng thấy đối phương ngứa mắt vô cùng. Vừa già vừa xấu, lúc trước sao ông ta lại mù mắt nhìn trúng bà ấy nhỉ?
"Tôi biết hiện tại lòng bà nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng cứu Thẩm Không Thanh ra ngoài. Nhưng, đây không phải nguyên nhân để bà vu oan cho tôi, tôi hận nhất là người khác vu oan cho tôi."
Sắc mặt bà cụ Thẩm xanh mét, bà ấy nhìn con dâu một cái, thấy con dâu liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ tất cả những lời bà ta nói đều là sự thật.
Ở thời điểm này, bà ta càng không dám đắc tội linh tinh.
Người hầu đứng ở một bên lập tức đứng ra làm chứng: "Tôi là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, đêm qua, chính ông ta chạy vào phòng bà chủ để trộm đồ..."
Không đợi bà ta dứt lời, ông Khương đã cười lạnh một tiếng: "Cô nói tôi trộm đồ, tôi còn nghi ngờ các ngươi tự giấu đồ đi rồi tự biên tự diễn ấy."
Người hầu tức đến đỏ mắt: "Tôi không làm vậy. Tôi đã hầu hạ bên người bà cụ mấy chục năm rồi, luôn trung thành như ngày đầu."
Lồng n.g.ự.c bà cụ Thẩm sắp nổ tung đến nơi: "Im lặng hết đi. Hiện tại chỉ cần tìm được đồ về, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm. Tôi đảm bảo."
Nhưng chẳng ai đứng ra nhận tội cả.
Nước mắt bà cụ Thẩm lăn dài, bà ấy đau lòng không thôi: "A Khương, không phải tôi không tin ông, mà là... Hi vọng hiểu lầm được gỡ bỏ."
Bà ấy luôn biết cách lợi dụng sự nữ tính của mình để quyến rũ đàn ông cam tâm tình nguyện làm theo ý bà ấy, từ trước đến nay vẫn luôn rất hiệu quả.
Thế nhưng lần này, chiêu này của bà ấy lại mất đi hiệu lực. Tuổi tác đã cao rồi còn cố ý bắt chước dáng vẻ mềm mại, yêu kiều của thiếu nữ, thật sự cay mắt vô cùng.
Ông Khương vẫn bình tĩnh như cũ: "Bà nói thế này thì tùy bà, về sau đừng đến tìm tôi nữa, tôi và nhà họ Thẩm các người chẳng có quan hệ gì cả."
Sắc mặt bà cụ Thẩm đại biến: "Ông có ý gì? Định phân rõ giới hạn với tôi?"
"Đúng." Ông Khương không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta nữa, giọng điệu của ông ta vô cùng tuyệt tình: "Tôi chán ngấy rồi."
Hai mắt bà cụ Thẩm tối sầm, bà ta tức giận nhổm dậy, đột nhiên cào vào gương mặt ông Khương, khiến ông Khương không kịp tránh, bị cào xước hết mặt.
Ông Khương giận đến tím mặt, lập tức đẩy người ra. Nhóm người hầu đứng cạnh thấy vậy thì vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta. Ông Khương nói: "Bà già điên kia, thật sự khiến tôi ghê tởm."
Bà cụ Thẩm đã quen được người ta cưng chiều, nào chịu nổi sự nhục nhã bậc này. Bà ấy không kiềm chế được hét ầm lên, lại lần nữa lao về phía ông Khương.
Bà ấy đã hoàn toàn mất lý trí, lửa giận bụng lên điên cuồng.
Dù sao ông Khương cũng là một người đàn ông, sức lớn, ông ta đẩy bà cụ Thẩm ngã xuống đất, rồi nghiêng ngang rời đi.
Nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của ông ta, bà cụ Thẩm bị sốc nặng, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Lúc trước vẫn tốt, ông ta tận tâm giúp đỡ bà ấy. Hiện tại mới qua được mấy ngày thôi mà?
Trong khoảng thời gian mấy ngày này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hốc mắt bà Thẩm đỏ hoe: "Mẹ, làm sao bây giờ? Chú Khương đi rồi, ông ta sẽ không giúp chúng ta cứu Không Thanh và Nam Tinh nữa."
"Không được gọi ông ta là chú Khương, ông ta là tên trộm chó chết... Phụt." Máu trong người bà cụ Thẩm sôi sùng sục, bà ta lại lần nữa hộc máu.
Bà Thẩm bị dọa hét chói tai: "Bác sĩ, cứu mạng, mẹ tôi lại ngất đi rồi."
Liên Kiều nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của ông Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-283.html.]
Thẩm Kinh Mặc đi cùng cô, vừa đẩy cửa phòng bao ra đã thấy nhóm cổ đông đều có mặt.
Liên Kiều thấy họ thì hỏi thẳng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn bán cổ phần công ty cho cháu." Ông Khương giải thích mục đích của cuộc gặp mặt này, trên gương mặt ông ta có vài vết sẹo dài, giống như bị móng tay ai đó cào xước.
Những người khác cũng có ý định giống ông ta, đều muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay. Nhà họ Thẩm đã hỗn loạn lắm rồi, tình thế càng ngày càng mất kiểm soát, họ không có năng lực ngăn chặn cơn sóng dữ, đành phải bán cổ phần để lấy tiền.
Không muốn để cổ phần trong tay trở thành thứ mất giá trị.
Lâm Kiều chỉ chú ý đến gương mặt của ông Khương: "Ông đánh nhau với ai mà ác liệt thế?"
Ông Khương mất tự nhiên ho khan một tiếng. Những vết sẹo trên mặt ông ta đều do bà cụ Thẩm cào, hai người đã hoàn toàn trở mặt.
Nói cái gì mà bảo bối trong nhà đều bị ông ta trộm mất, phải liều mạng với ông ta. Bà già đó hình như điên rồi, tự nhiên vô lý vô cùng.
Ôi, đúng là ông ta có lấy hai món châu báu, nhưng không tìm được sách thuốc mà ông ta mong muốn.
Có sách thuốc, ông ta có thể tự mở công ty.
Giờ không tìm được, ông ta chỉ đành từ bỏ.
"Vô tình bị ngã thôi, Liên Kiều, ý của cháu thế nào?"
Liên Kiều gật đầu chẳng chút để ý: "Được thôi."
Mọi người vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng tìm được người đổ vỏ cho rồi.
Họ đòi một cái giá trên trời, thề phải kiếm một khoản lớn.
Dù sao cô cũng lắm tiền mà.
Khóe miệng Liên Kiều hơi nhếch lên, cả đám đều tưởng cô ngốc đấy à?
Thẩm Kinh Mặc kịp thời cất tiếng: "Liên Kiều, mua cổ phần của Kinh Nhân Đường làm gì? Kinh Nhân Đường sắp đóng cửa đến nơi rồi, thà mua cổ phiếu và tài sản ở nước ngoài còn hơn. Anh quen biết vài ông lớn ở phố tài chính, anh có thể giúp thiệu cho em."
Hai mắt Liên Kiều sáng lên: "Cũng đúng, dù sao đều là đầu tư, chỗ nào có thể kiếm tiền nhiều hơn thì đầu tư vào chỗ đó."
Thẩm Kinh Mặc và cô trao đổi ánh mắt: "Yên tâm, bạn bè của anh là kỳ tài, trước đây anh có nhờ anh ấy giúp anh đầu tư, tỷ lệ hoàn vốn luôn từ sáu mươi phần trăm trở lên."
Liên Kiều kích động đứng bật dậy: "Được đấy, anh mau giới thiệu cho em đi."
"Được, chúng ta đi thôi." Thẩm Kinh Mặc nhìn lướt qua bàn ăn đầy cá, thịt.
Ông Lý không khỏi nóng nảy: "Thẩm Kinh Mặc, Kinh Nhân Đường là sản nghiệp của nhà cậu, sao cậu có thể nói vậy?"
Thẩm Kinh Mặc cười lạnh một tiếng: "Đó sản nghiệp của nhà họ Thẩm, không phải của tôi. Tôi ấy à, tôi ước gì Kinh Nhân Đường phá sản luôn bây giờ ấy."
Anh bày ra dáng vẻ nếu tôi không có được, thì đừng hòng ai có được, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ông Lý sốt ruột không thôi: "Liên Kiều, cháu đừng nghe cậu ta, Kinh Nhân Đường là sản nghiệp trong nước, mỗi người dân chúng ta đều có trách nhiệm phải ủng hộ hàng hóa trong nước..."
Câu nói của ông ta tào lao đến độ những người khác không nói nên lời.
Một công ty đi đến tình trạng phải bán cổ phần rồi, còn nói phải ủng hộ hàng hóa trong nước?
Liên Kiều rất không vui: "Dù ủng hộ, cũng không thể coi tiền như rác."
Ai ngờ, ông Lý lại nói: "Không phải cháu lắm tiền ư? Coi như quyên góp cho bọn tôi đi."
Khóe miệng mọi người giật giật, chuyện này ngầm hiểu với nhau là được rồi, tội gì phải nói ra?
Quả nhiên, Liên Kiều mất hứng: "Tôi chỉ quyên góp cho trẻ em thất học và những người yếu thế. Ngày nào đó nhà các ông phá sản, có thể đến xin tôi một chén cơm ăn."
Ông Lý tức giận nói: "Cháu..."
Mấy ông già này không những tham lam mà còn coi thường người trẻ tuổi, xứng đáng ăn thiệt.
Thẩm Kinh Mặc không thèm quan tâm đến họ: "Liên Kiều, tội gì phải nói nhảm với họ, không bao lâu nữa Kinh Nhân Đường sẽ phá sản thôi, đến lúc đó, số cổ phần trong tay họ không đáng một đồng."
Liên Kiều cảm thấy lời anh nói có lý: "Được, nghe lời anh."
Thẩm Kinh Mặc đứng lên: "Chúng ta đến nơi khác ăn cơm đi, đồ ăn nơi này vừa lắm dầu vừa lắm mỡ, không thích hợp với chúng ta."
Anh thuận tay kéo Liên Kiều đứng dậy, Liên Kiều cười tủm tỉm gật đầu: "Ăn đồ thanh đạm chút, chúng ta ăn món Quảng Đông đi."