Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:36:50
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dáng vẻ trung thành và tận tâm này của ông ta đã kích thích Thẩm Nhất Nặc.
"Cha, nhà họ Thẩm có ơn với chúng ta, chúng ta dành cả đời báo đáp ân tình chưa đủ ư, mà còn phải để những thế hệ sau phải bán mạng vì nhà họ Thẩm nữa?"
Có ơn báo ơn, một mạng đền một mạng, làm gì có đạo lý phải để từ thế hệ này sang thế hệ khác báo ơn.
Chú Thành tức giận trợn mắt lườm con, đang ở thời điểm nước sôi nửa bỏng thế này quậy ầm ĩ cái gì?
"Không có nhà họ Thẩm, sẽ không có chúng ta. Con đừng nghĩ linh tinh nữa, hiện tại mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, cơ thể bà cụ cũng không tốt, khó tránh sẽ tìm chỗ trút giận, con nhịn một chút."
Thẩm Nhất Nặc không khỏi nổi giận: "Phải nhịn bao lâu? Cả đời ư?"
Anh ta không muốn làm tay sai cả đời.
Chú Thành cảm nhận được điều khác thường: "Nhất Nặc, con làm sao vậy? Hôm nay tính tình con không thích hợp cho lắm."
Thẩm Nhất Nặc đã điều tra rồi, mối tình đầu của anh ta qua đời vì bệnh, cô ấy đột nhiên sốt cao, mất ngay trong tối hôm đó.
Căn bệnh đến dồn dập như vậy, khiến anh ta nghi ngờ.
Hơn nữa, bác sĩ cũng không tra ra nguyên nhân gây bệnh, đây mới là điều kỳ quái nhất.
Anh ta không khỏi nhớ đến lời nói của Liên Kiều, mầm mống của sự nghi ngờ đã sớm được chôn xuống.
Thứ mà trung y thế gia không thiếu nhất là thuốc.
"Cha, năm đó cha và mẹ kết hôn, là vì yêu ư?"
Anh ta chuyển đề tài quá nhanh, khiến chú Thành có chút không phản ứng kịp: "Cái gì mà yêu với không yêu, cha mẹ do bà cụ mai mối. Bà cụ mở lời, cha bèn làm theo."
Nói trắng là, là hôn nhân do chủ sắp đặt.
Thẩm Nhất Nặc nhớ tới người mẹ im lặng, ít nói của mình, trong trí nhớ của anh ta, người phụ nữ kia luôn ưu sầu.
Cha mẹ anh ta tôn trọng nhau như khách, không những ít trò chuyện với nhau, mà hàng tối cũng chia phòng ngủ riêng.
"Cha từng yêu người phụ nữ nào chưa?"
Chú Thành im lặng, tuổi trẻ cuồng nhiệt, sao lại không có?
Thẩm Nhất Nặc lẳng lặng nhìn ông ta, trong lòng có một cảm xúc phức tạp không diễn tả thành lời: "Cha, con muốn rời khỏi nhà họ Thẩm."
Sắc mặt chú Thành lập tức thay đổi: "Con nói gì cơ?"
Thẩm Nhất Nặc hít một hơi thật sâu: "Con không muốn tiếp tục làm con nuôi của nhà họ Thẩm, con muốn sửa về họ ban đầu, làm người một cách đường đường chính chính."
"Chát." Chú Thành vung tay tát anh ta.
Nhìn thằng con trai ngang bước không chịu khuất phục, ông ta lớn tiếng quát: "Mày sinh ra là người nhà họ Thẩm, c.h.ế.t là quỷ của nhà họ Thẩm. Tao nói cho mày biết, nếu mày dám lén bỏ đá xuống giếng, mày không phải con tao."
"Tôi vốn không được coi là con ông." Thẩm Nhất Nặc tức giận nói: "Ở trước mặt người nhà họ Thẩm, tôi không dám gọi ông là cha, cũng không thể gần gũi, thân thiết với ông, tránh cho người ta ngứa mắt."
Nhà họ Thẩm không thích anh ta gần gũi cha mẹ, muốn trong mắt anh ta chỉ có mỗi người nhà họ Thẩm, luôn coi lợi ích của nhà họ Thẩm lên hàng đầu.
Cả người chú Thành run rẩy, màu m.á.u trên mặt rút đi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Mày không thể nói vậy được, mấy năm nay nhà họ Thẩm cho ăn ngon uống tốt, không hề đối xử tệ với mày, sao mày lại nảy ra loại suy nghĩ thế này?"
Thẩm Nhất Nặc đã sớm nhịn đủ rồi: "Tôi mệt rồi. Nhà họ Thẩm hi vọng tôi trở thành tảng đá kê chân cho nhà họ, căn bản không coi tôi là người một nhà. Bất kể lúc nào tôi cũng phải làm phông nền, làm vệ sĩ, làm người hầu cho Thẩm Nam Tinh."
Thậm chí anh ta còn không thể biểu hiện quá xuất sắc, sợ sẽ lấn áp sự nổi bật của Thẩm Nam Tinh.
Tương lai anh ta còn phải làm kẻ dự bị.
Ngày nào Thẩm Linh không kết hôn, ngày đó anh ta không thể yêu đương.
Dù lén lút yêu đương, cũng không thể giữ được tính mạng của người mình yêu.
Trên gương mặt chú Thành hiện lên một chút không đành lòng, nhưng chẳng bao lâu đã tan biến mất: "Mày vốn là người hầu của nhà họ Thẩm, mày có thể được ông chủ coi trọng, nhận làm con nuôi là phúc phận của mày. Mày nợ ơn nhà người ta, phải biết báo ơn. Tao dạy mày thế nào, mày quên hết rồi à?"
"Cha." Thẩm Nhất Nặc rất tủi thân, cũng rất tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-282.html.]
Chú Thành nhỏ giọng trách móc: "Mày nghe tao đi, thành thật một chút. Bán mạng cho nhà họ Thẩm là vinh quang của mày, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Nhanh vào gặp bà cụ báo cáo tình hình đi."
"Cha, tôi thật sự rất ghét ông." Trong mắt Thẩm Nhất Nặc tràn ngập sự không cam lòng, lửa giận dưới đáy lòng đang không ngừng bùng lên.
Phải bán mạng cho nhà họ Thẩm cả đời ư? Nếu không còn nhà họ Thẩm thì sao, chẳng phải anh ta sẽ được tự do ư?
Chú Thành mạnh mẽ kéo con trai vào trong, một bóng dáng chạy lướt qua bên người họ, tốc độ nhanh như gió.
Chú Thành tinh mắt nhận ra: "Ơ, đó là bà chủ mà? Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Ông ta cũng tăng nhanh bước chân, vội kéo con trai về phía khoa nội trú.
----
Bà Thẩm lao xồng xộc vào phòng bệnh, do gấp gáp nên tạo ra một tiếng động lớn, khiến bà cụ Thẩm đang nhắm mắt nghỉ ngơi sợ đến mức nhảy dựng lên.
Bà ấy tức giận muốn tát cho con dâu một cái, định dọa c.h.ế.t bà ấy, để kế thừa tài sản của bà ấy đúng không?
"Cô làm gì thế? Ngần này tuổi rồi, mà hấp ta hấp tấp."
Vẻ mặt bà Thầm kỳ quái: "Mẹ, đã xảy ra chuyện rồi."
Vừa nghe vậy, trái tim bà cụ Thẩm đã lập tức treo lơ lửng: "Lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Tâm trạng của bà Thẩm vô cùng phấn khởi: "Tối hôm qua có người vào nhà chúng ta trộm đồ, bị bọn con phát hiện ra. Mẹ đoán xem người đó là ai?"
"Liên Kiều? Thẩm Kinh Mặc?" Tinh thần của bà cụ Thẩm cũng lập tức tốt lên, tốt quá rồi, bọn nó chủ động đụng trúng họng s.ú.n.g rồi: "Chúng nó trộm cái gì? Lập tức báo công an, tống bọn nó vào tù."
Nếu chúng nó vào tù, tình thế nguy hiểm của nhà họ Thẩm sẽ được giải quyết ngay.
"Không phải hai đứa nó, là..." Đôi mắt bà Thẩm đảo tròn: "Chú Khương."
Nghe thấy tên ông ta, ba cụ Thẩm khó mà tin được: "Cô nói gì? Lặp lại lần nữa."
Bà Thẩm tỏ rõ vẻ muốn hóng chuyện: "Hơn nửa đêm hôm qua, chú Khương lén lút vào phòng của mẹ, thím Lý nghe thấy tiếng động bèn đánh thức mọi người xông vào bắt người... Lúc nhìn thấy chú Khương, bọn con cũng ngạc nhiên lắm, trong tay ông ta cầm một chiếc túi lớn."
Bà ta nói rất súc tích, nhưng những gì nên nói thì đều nói hết.
Thật ra, bà ta biết mẹ chồng mình thường lén gặp chú Khương vào ban đêm, thế nhưng, ông ta biết rõ mẹ chồng bà ta đang nằm viện, còn lén lút đến nhà, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Trán bà cụ Thẩm nổi đầy gân xanh: "Ông ta trộm cái gì?"
Trong phòng bà ấy cất giấu rất nhiều đồ tốt, tất cả đều là đồ áp đáy hòm của bà ấy.
Vẻ mặt bà Thẩm khó xử: "Ông ta cứ khăng khăng nói là mẹ nhờ ông ta đến thu dọn quần áo, nên trực tiếp rời đi, chứ không nói thêm gì nữa."
Tất cả bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của chú Khương. Khí thế của ông ta vô cùng mạnh mẽ.
Bà cụ Thẩm tức đến cả người phát run: "Cô cứ để ông ta đi dễ dàng thế ư?"
Đúng là đồ vô dụng.
Bà Thẩm mấp máy môi, vô cùng tủi thân: "Con có cách gì đâu? Dù sao quan hệ giữa mẹ và ông ta cũng đâu bình thường."
Bà ta nào dám đối đầu với người bên gối của mẹ chồng, đến lúc đó người ta thổi gió bên tai, bà ta sẽ thảm lắm.
Hai mắt bà cụ Thẩm tối sầm lại, sao lúc trước bà ấy lại chọn một đứa con dâu thế này nhỉ?
"Vậy trong nhà thiếu những cái gì?"
Bà Thẩm căn bản không biết đến đống của cải của bà cụ Thẩm: "Hình như chẳng thiếu gì cả. Nhưng mà, hình như gầm giường trong phòng mẹ bị động chạm thì phải."
Trong lòng bà cụ Thẩm vô cùng hoang mang: "Lập tức đưa tôi về nhà, mau."
Chú Thành đưa tay ngăn cản, lo lắng khuyên: "Bà chủ, bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, không thể xuất viện."
"Đi mau." Bà cụ Thẩm rống lớn, sau đó bắt đầu giãy dụa đến mức mất khống chế.
Đêm qua hai cha con Thẩm Nhất Nặc bận chuyện ở công ty, cả đêm không ngủ, căn bản không có thời gian về nhà.
Thật ra Thẩm Nhất Nặc có chút tò mò: "Cha, nếu bà cụ đã muốn về nhà, vậy thì về thôi."