Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-05-05 23:36:45
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người bận việc cả đêm, thu được rất nhiều thứ: một cuốn sách thuốc, vài món châu báu và đồ cổ.

Về sau sẽ tìm cơ hội.

Trời tờ mờ sáng, hai người lặng lẽ ra ngoài bằng cửa hông. Cửa hông dẫn đến một con hẻm nhỏ ít người qua lại.

Liên Kiều thức trắng đêm, thế nhưng tinh thần vô cùng phấn khởi, sau khi về đến nhà, cô kiểm tra từng món đồ một.

Ngoài những món đồ trang sức ra, mấy món đồ cổ đều là bảo vật quốc gia.

Cô suy nghĩ một lát, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh: "Thẩm Kinh Mặc, em định quyên những món đồ cổ này cho bảo tàng, anh có ý kiến gì không?"

Đồ cổ bình thường còn có thể bán đấu giá, nhưng loại đồ cổ là bảo vật cấp quốc gia thế này, thì không thể tuồn ra ngoài thị trường được.

Chẳng qua, mấy thứ này là của nhà họ Thẩm, bỏ bốn lên năm cũng coi như là của Thẩm Kinh Mặc.

"Em vui là được." Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ không để ý, dù sao anh cũng không cần mấy món đồ cổ này: "Anh đói bụng rồi, muốn ăn thứ gì đó."

Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất. Họ đã mệt mỏi cả đêm, đói đến mức bụng dán vào lưng luôn rồi.

Khóe miệng Liên Kiều giật giật: "Được rồi, để em xuống bếp xem còn gì ăn không."

Cô mở tủ lạnh ra lấy một túi bánh bao thịt, hâm nóng rồi bảo Thẩm Kinh Mặc bưng lên bàn.

Thẩm Kinh Mặc sốt ắng cắn một miếng bánh bao, mùi thịt tràn ngập khoang miệng. Nhân bánh được ướp vừa miệng, nước sốt thơm ngon, ngon đến độ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

"Đây là tay nghề của chú Cường."

Liên Kiều ăn với vẻ mặt thỏa mãn: "Ừm, chú Cường làm rất nhiều món ăn nhẹ rồi cất vào tủ lạnh, nếu muốn ăn thì chỉ cần lấy ra hâm nóng là được, khá tiện lợi."

Liên Thủ Chính vừa thức dậy đã nhìn thấy cảnh tượng này, ông vô cùng bất đắc dĩ: "Để cha nấu cho hai đứa bát mì nhé."

"Không phiền cha đâu, con ăn no rồi." Liên Kiều giao toàn bộ đồ cổ cho Liên Thủ Chính: "Cha, cha tìm cơ hội quyên góp cho bảo tàng nhé. Nhưng mà, cha nhớ phải dặn bảo tàng giấu diếm thân phận của chúng ta, tránh cho rắc rối."

Liên Thủ Chính có mối quan hệ rộng, là người thích hợp nhất để làm những chuyện thế này: "Được."

Liên Kiều đẩy đống trang sức cho cho ông: "Những món này cũng do hai đứa con trộm đấy. Cha, cha xem rồi xử lý đi."

Liên Thủ Chính ngẩn ra, toàn bộ những thứ này đều là đồ tốt, quả nhiên gia cảnh nhà họ Thẩm rất giàu có, nhưng cũng không biết nguồn gốc những thứ này có sạch sẽ không.

"Trang sức có thể nấu chảy rồi chế tạo một bộ khác, sẽ không có dấu ấn, con tự giữ đi."

Liên Kiều đã có quá nhiều đồ trang sức rồi, nhưng làm gì có ai chê có nhiều châu báu.

Cô định sẽ nấu chảy số trang sức này rồi thay hình đổi dạng, sau đó đưa đi bán đấu giá.

"Được rồi, cha, chúng ta thành lập một quỹ từ thiện đi, chuyên xây dựng trường học, giúp đỡ những trẻ em thất học. Số vàng bạc châu báu này, con sẽ đổi hết thành tiền."

Tầm mắt Liên Thủ Chính dừng trên những món đồ trang sức, ông khẽ gật đầu, coi như tích phúc cho đám trẻ vậy: "Được thôi, nhưng không chấp nhận quyên góp tiền, tiền bạc sẽ do nhà họ Liên chúng ta tự bỏ ra."

"Dạ." Liên Kiều suy nghĩ một lát đã hiểu ngay, loại chuyện quyên góp, từ thiện này sợ nhất không sao kê rõ ràng từng khoản, sẽ bị chỉ trích ngay.

Liên Thủ Chính không nhịn được cầm cuốn sách thuốc trong góc lên: "Đây là sách thuốc của nhà họ Thẩm ư?"

Đây mới là thứ quan trọng nhất, tiền bạc đều là vật ngoài thân, chỉ cần đủ dùng là được.

Liên Kiều đã đọc cuốn sách thuốc này, không thể không thừa nhận, tổ tiên của nhà họ Thẩm thật sự có bản lĩnh, có mấy bài thuộc thật sự rất tuyệt diệu.

"Đúng vậy, tiếc là chỉ tìm được mỗi một tập, con đã sao chép lại một bản rồi."

Liên Thủ Chính luyến tiếc đặt cuốn sách thuốc xuống: "Sách thuốc của nhà họ Thẩm có tổng cộng năm tập, sớm muộn gì cũng tìm thấy hết thôi."

Liên Kiều kinh ngạc, đây là chuyện đến người của nhà họ Thẩm cũng không biết đấy: "Cha, sao cha lại biết chuyện này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-281.html.]

"Vì cha là Liên Thủ Chính."

Bất kể khi nào, cha cũng là cha của con!

Trong bệnh viện, sắc mặt của bà cụ Thẩm rất kém, bà ấy trợn mắt nhìn nhóm cổ đông.

Mấy ngày nay, ngày nào nhóm cổ đông cũng chạy đến bệnh viện làm ầm ĩ, ép bà ấy phải giải quyết tình cảnh khốn cùng hiện tại.

Bọn họ gây sự, nói chuyện rất khó nghe, càng ngày càng chẳng kiêng nể gì, nhất định phải nhận được một lời giải thích.

Cửa hàng quan trọng nhất của Kinh Nhân Đường đã bắt đầu hết hàng hóa, một số loại thuốc ngừng sản xuất, khiến nhóm khách hàng vô cùng bất mãn.

Sau khi trúng gió, hành động của bà cụ Thẩm không còn lưu loát như trước, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, nên không có cách cứng đối cứng với những người này, chỉ đành giả vờ đáng thương, kể khổ.

Chỉ mỗi việc ứng phó với nhóm người này thôi đã khiến bà ấy mệt mỏi lắm rồi, bà ấy chẳng còn sức lực đau mà quan tâm đến những chuyện khác nữa.

Bà ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, bệnh tình đã bắt đầu chuyển biến xấu.

Vất vả lắm mới khuyên được nhóm cổ đông ra về, bà cụ Thẩm thở phào một hơi. Bà ấy nhìn về phía chú Thành đứng cạnh: "Sức khỏe của tôi càng ngày càng kém, cậu trao đổi với bác sĩ, bảo người ta cấp cho tôi một tờ giấy chứng nhận. Có giấy chứng nhận, tôi có thể từ chối bất cứ ai đến thăm."

Chú Thành là người hầu, từ tận sâu dưới đáy lòng nhóm cổ đông coi thường ông ta, nên tất nhiên ông ta không thể kiềm chế những người này.

Ông ta cung kính đáp: "Vâng."

Bà cụ Thẩm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trán bà ấy đã có thêm vài nếp nhăn rồi: "A Thành, vẫn không được gặp Không Thanh ư?"

Hầu như ngày nào chú Thành cũng trao đổi với công an, vấn đề là đối phương không nể mặt ông ta.

"Đúng vậy, họ nói phải chờ thêm một tháng nữa mới có quyền thăm hỏi, đến lúc đó có thể mời luật sư đi cùng."

Tận một tháng ư? Bà cụ Thẩm thật sự không thể chờ nổi nữa rồi, Kinh Nhân Đường có thể trụ vững trong một tháng ư?

Cơn lửa giận của bà ta bùng lên: "Cậu có được việc không thế? Có mỗi chuyện cỏn con đó mà cũng làm không xong, khiến tôi vô cùng thất vọng."

Chú Thành bị mắng không dám ngẩng mặt lên: "Là lỗi của tôi."

Bà cụ Thẩm rất muốn mắng c.h.ế.t ông ta, nhưng bà ấy biết mình không thể làm vậy, tránh cho cấp dưới lạnh lòng. Vì thế, bà ấy cố kiềm chế lại: "Cậu phải nhớ rõ thân phận của mình."

"Vâng." Chú Thành lén thở phào một hơi.

Bà cụ Thẩm tức mà không thể trút, khiến trong lòng vô cùng bức bối: "Sao hôm nay Nhất Nặc không đến? Trong mắt nó còn có tôi không hả?"

Ngày nào hai cha con họ cũng sẽ đến bệnh viện vào một giờ cố định, để báo cáo tình huống cho bà ta, để bà ta nắm được tình hình chung.

Chú Thành vội vàng giải thích: "Bà hiểu lầm rồi, nó nào dám không tôn trọng bà. Có lẽ nó có việc gì đó nên tới muộn thôi."

Bà cụ Thẩm vốn là người mắc bệnh đa nghi trầm trọng, hiện tại lại bị bệnh tật giày vò, kết hợp với cảm giác bất lực khi không thể kiểm soát được mọi chuyện, khiến bệnh đa nghi của bà ta càng trở nặng hơn.

"Không biết nó đang làm cái quái gì nữa, có mỗi mấy tên buôn dược liệu thôi mà cũng không giải quyết được. Không Thanh coi trọng nó như thế, mà nó lại vô dụng như vậy, ôi..."

Bà ấy nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, sao chẳng có lấy một người có năng lực thế?

Chú Thành nhỏ giọng giải thích: "Đều tại nó còn trẻ không có năng lực."

Dưới tay bà cụ Thẩm vẫn còn vài người, nhưng không phải tầng lớp quản lý.

"Cậu nên dạy dỗ lại nó đi, đừng để nó suốt ngày nhút nhát, rụt rè, chỉ biết trốn sau lưng người khác như thế nữa. Nhà họ Thẩm đã nuôi dưỡng nó nhiều năm, đến lúc nó nên báo đáp rồi."

Chú Thành đã quen với kiểu tát một cái lại tặng một quả táo của bà cụ Thẩm: "Dạ vâng."

Bà cụ Thẩm nhắm mắt nghỉ ngơi, chú Thành khoanh tay đứng đợi một lát, thấy bà ấy không dặn dò gì nữa thì mới lặng lẽ lui ra.

Ông ta vội vã đi tìm con trai, lúc ra đến cửa bệnh viện thì gặp Thẩm Nhất Nặc, ông ta kéo cánh tay anh ta lại, rồi hỏi: "Nhất Nặc, con đến rồi à? Mau vào đi, bà cụ vẫn đang chờ con đó."

Loading...