Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:13
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông muốn viếng mộ mẹ, ông rất nhớ bà cụ, có rất nhiều chuyện muốn kể cho bà cụ nghe.
"Dạ." Liên Kiều ôm cha mình một cái: "Cha đừng quá đau lòng, cha còn con và các anh mà."
Hốc mắt Liên Thủ Chính đỏ hoe, sự bi thương trong lòng ông khó mà diễn tả thành lời, thế nhưng vòng ôm của con gái quá ấm áp, khiến tâm trạng ông tốt lên một chút.
"Khoản nợ m.á.u này, cha sẽ đích thân đòi lại."
----
Đêm càng lúc càng khuya, nhà cũ của nhà họ Thẩm đã chìm vào yên tĩnh, mọi người đều chìm vào một giấc mộng ngọt ngào.
Trong thư phòng của nhà họ Thẩm, hai bóng đen cầm đèn pin tiến vào, ánh sáng đèn pin lập lòe trong bóng tối u ám, có chút dọa người.
Hai người đều mặc quần áo màu đen, đeo khẩu trang đen che kín gương mặt.
Là Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều, họ nhân lúc bóng đêm mà vào, mục tiêu là thư phòng ở nhà trên.
Thẩm Kinh Mặc quan sát quanh gian phòng, đây là nơi khi còn sống, ông ta Thẩm dành nhiều thời gian ở lại nhất. Chỉ cần pha một ấm trà xanh, ông ta có thể ngồi bên cửa sổ cả ngày trời.
Liên Kiều thấy anh hết sờ đông lại sờ tây, cuối cùng tìm được một cánh cửa ngầm sau giá sách, loay hoay một hồi, cánh cửa mới lặng lẽ mở ra.
Hai người nhìn nhau, tay phải Liên Kiều siết chặt đèn pin, tay trái cầm một viên thuốc: "Em vào trước."
Nếu có nguy hiểm, chỉ cần bóp nát viên thuốc là được.
"Đừng." Thẩm Kinh Mặc kéo cô ra phía sau, giành đi vào trước.
Liên Kiều hoảng sợ, vội vàng đuổi theo anh. Đây là một tầng hầm có hệ thống thông gió, nên mùi không quá khó chịu.
Căn phòng rộng khoảng ba mươi mấy mét vuông, chia thành một phòng ngủ một phòng khách và một phòng vệ sinh.
Cô sợ ngây người, chẳng lẽ còn có người sống trong này?
Sao nhà họ Thẩm kỳ lạ thế nhỉ, chỗ nào cũng thấy bất thường.
Trong phòng ngủ có kê một chiếc giường, một chiếc bàn học và một tủ quần áo nho nhỏ. Cô mở cửa tủ ra, thấy trong đó có vài bộ sườn xám rất đẹp.
Sờ vào có cảm giác mềm mịn, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.
Từng có phụ nữ sống ở đây ư?
"Liên Kiều, em lại đây xem này."
Nghe thấy giọng anh có chút khác thường, Liên Kiều lập tức đi về phía phòng khách. Thẩm Kinh Mặc đứng trước một bức tường, ngơ ngác nhìn vào một bức ảnh.
Cô gái trong bức ảnh mặc một chiếc váy cổ điển, nở nụ cười điềm tĩnh, nét mặt duyên dáng, yêu kiều.
Vừa nhìn thấy bức ảnh, Liên Kiều đã rất sốc. Sau ở đây lại có ảnh của cô?
Không đúng, không phải cô, cô chưa từng mặc kiểu quần áo thế này, cũng không có kiểu khí chất đoan trang thế này...
"Đây có lẽ là bà nội em." Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc vô cùng hoang mang: "Thế nhưng, vì sao ảnh của bà ấy lại xuất hiện ở đây?"
Chỉ vừa liếc mắt anh đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh này không phải Liên Kiều, khí chất của hai người không giống nhau. Hơn nữa, anh từng nghe nói, diện mạo của Liên Kiều và bà nội cô rất giống nhau.
Liên Kiều cau mày: "Nếu em đoán không sai, thì đây là chốn đào nguyên của ông cụ Thẩm, là nơi ông ta trốn mỗi khi cảm thấy phiền lòng."
Thẩm Kinh Mặc nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc: "Ý em là, người ông nội anh yêu nhất đời này, là bà nội em?"
Anh chỉ biết ông nội mình là người phong lưu, hào sảng, lớn lên vô cùng anh tuấn. Dù sau này đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn ông ta đến ngẩn người.
Liên Kiều không biết rằng, ông cụ Thẩm có hai đứa con, nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra. Ông ta cũng không phải người đàn ông chung tình gì.
Cũng có thể, một người là ánh trăng sáng, một người là cứu rỗi, một người là tình yêu đích thực.
Cô tự tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, tưởng tượng đến độ cô nổi hết cả da gà.
"Dù sao em chưa từng thấy ai treo ảnh chụp của kẻ thù lên tường bao giờ cả."
Người bình thường chẳng ai làm thế hết.
Thẩm Kinh Mặc im lặng, có chút khó chấp nhận: "Bà cụ Thẩm có thể chịu được ư? Hay vẫn chưa phát hiện ra?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-280.html.]
Ông nội anh đã qua đời nhiều năm, từ trong ra ngoài căn nhà này đã trở thành thiên hạ của bà cụ Thẩm, mà bà ta lại chẳng phải người rộng lượng gì.
Liên Kiều cũng cảm thấy kỳ quái, trong lúc nhất thời, cô không nghĩ ra: "Tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tìm xem có sách thuốc không đã."
Hai người chia nhau hành động, cùng tìm kiếm sách thuốc, thế nhưng dù lật tung từng ngóc ngách trong phòng rồi mà vẫn không thể tìm được.
Liên Kiều đẩy ngăn kéo bàn học về chỗ cũ, khẽ thở dài một hơi: "Bên chỗ anh cũng không có à?"
"Không."
Hai người trao đổi vị trí, lại tìm thêm lần nữa.
Liên Kiều sắp mệt c.h.ế.t rồi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cô vô lực ngồi xuống đất: "Nói đi, sao anh mở được căn phòng ngầm này?"
Thẩm Kinh Mặc lấy ra một chùm chìa khóa không biết lấy được từ đâu: "Đây là quà ông nội tặng anh vào sinh nhật tròn năm tuổi, mẹ anh vẫn luôn cất giữ, lúc ra nước ngoài thì mang theo. Lúc trước anh không biết chùm chìa khóa này có tác dụng gì, lần này quay về, vô tình nhìn thấy nó, nên thuận tay cầm theo."
Liên Kiều nhận lấy chùm chìa khóa trong tay anh, quan sát thật kỹ, tổng cộng có năm chìa: "Ban sáng anh cũng dùng thứ này để mở két sắt trong nhà kho à?"
"Ừm." Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc trở nên phức tạp.
Đôi mắt Liên Kiều trợn tròn lên: "Ông nội anh rất quan tâm anh, nếu ông ta còn sống, chưa biết chừng nhà họ Thẩm sẽ rơi vào tay ai đâu."
Chỉ có thể nói, đều do vận mệnh sắp đặt.
Thẩm Kinh Mặc khẽ thờ dài một hơi, trong lòng vô cùng buồn bực.
Hóa ra, anh cũng là người có trọng lượng trong lòng ông nội.
Hai người đều không tìm được sách thuốc, khi họ chuẩn bị đi ra ngoài, Liên Kiều chợt dừng chân, nhìn về phía bức ảnh chụp trên tường.
"Sao thế?" Thẩm Kinh Mặc cảm thấy có chút khó hiểu.
Liên Kiều lùi về, gỡ tấm ảnh kia xuống, chuẩn bị tháo khung ra, mang mỗi tấm ảnh không về.
Ảnh của bà nội cô, sao có thể để ở đây được?
Lạch cạch...
Trong lúc vô tình, cô đột nhiên đụng đến một chỗ nhô ra. Ơ, đây là cái gì?
Đây là một bức tường kép, bên trong có thứ gì đó.
Cô cẩn thận mở ra, thấy đó là một bức vẽ được gấp gọn, khi ghép những bức tranh với nhau thì thành một cuốn sách.
[Sách thuốc nhà họ Thẩm, tập ba.]
Thẩm Kinh Mặc vô cùng kinh ngạc, đồng thời, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó nói thành lời.
Bên tai anh vang lên giọng nói của Liên Kiều: "Thẩm Kinh Mặc, anh có biết sách thuốc nhà anh có tổng cộng bao nhiêu cuốn không?"
"Anh không rõ nữa." Không ai nói với anh cả.
Liên Kiều suy nghĩ một lát: "Chúng ta lại đến nơi ở của bà cụ Thẩm và Thẩm Không Thanh tìm xem."
"Được thôi."
Nhà họ Thẩm thường được chia thành nhà trên và nhà dưới, nhà trên là nơi Thẩm Không Thanh đãi khách, ông ta thường ăn, ở tại đây. Về phần nhà dưới là nơi bà cụ Thẩm, con dâu và cháu trai, cháu gái nhà họ Thẩm sống, thi thoảng Thẩm Không Thanh sẽ xuống nhà dưới ở vài ngày.
Trong tay Thẩm Kinh Mặc có bản thiết kế của nhà cũ, nên có thể xác định rõ vị trí của từng nơi.
Họ bới tung nhà trên, nhất là phòng ngủ của Thẩm Không Thanh, nhưng không tìm thấy.
Hai người lại đi xuống nhà dưới, cũng tìm khắp phòng ngủ của bà Thẩm. Bà Thẩm ngủ rất say, họ tiến vào mà bà ta chẳng có phản ứng gì cả, tiếc là tìm khắp phòng mà vẫn chẳng có thu hoạch gì.
Họ tìm đến phòng ngủ của bà cụ Thẩm, phòng có ba cửa vào, đồ dùng trong phòng đều được làm bằng gỗ lim, chiếc giường được chạm trổ tinh xảo, hoành tráng đến độ khiến hai mắt người ta sáng rực.
Liên Kiều quen đường quen nẻo lật tung giường, quả nhiên dưới gầm giường có vài ngăn kéo ngầm, bên trong cất những món đồ mà bà cụ Thẩm yêu thích, chẳng hạn như châu báu sáng lấp lánh, còn có cả vài món đồ cổ, duy chỉ không có sách thuốc.
Liên Kiều lấy hết đống châu báu kia đi, chỉ để lại một lọ nước rửa men xanh thẫm và một cuộn tranh cổ, khóe môi cô cong lên, nở một nụ cười cổ quái.
Thẩm Kinh Mặc thấy nhưng không hỏi nhiều: "Đi thôi, ở đây không có."
"Được thôi."