Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:11
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Kinh Mặc đánh giá anh ta vài lần: "Lời hứa đáng giá nghìn vàng. Thẩm Nhất Nặc, anh có biết ý nghĩa sự tồn tại của bản thân không?"
Thẩm Nhất Nặc biến sắc: "Anh có ý gì?"
Thẩm Kinh Mặc cười như không cười: "Anh là chồng nuôi từ bé của Thẩm Linh, là đường lui chuẩn bị cho cô ta, không phải ư?"
Ánh mắt Thẩm Nhất Nặc lập tức thay đổi: "Sao anh biết?"
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ đồng tình: "Tôi họ Thẩm mà. Chú tôi thật sự là người cha tốt, vì con gái bảo bối của mình mà nhận nuôi anh, bồi dưỡng anh, lại kiềm chế anh, một lòng muốn dạy dỗ anh thành đứa con rể có năng lực, có trách nhiệm, nhưng lại không thể quá xuất sắc."
Nếu quá xuất sắc, Thẩm Không Thanh sẽ không thể khống chế được anh ta nữa, như vậy Thẩm Linh có còn hạnh phúc không?
Liên Kiều cảm nhận được điều bất thường: "Ồ? Có phải có nhầm lẫn gì không? Không phải Thẩm Không Thanh muốn gả con gái cho Liên Đỗ Trọng ư?"
Vì hôn sự của con gái, Thẩm Không Thanh rất liều mạng, đến độ khiến bản thân phải vào tù.
Thẩm Kinh Mặc cười lạnh: "Liên Đỗ Trọng là lựa chọn số một, Thẩm Nhất Nặc là dự bị. Nếu Thẩm Linh không thể gả được, mới gả cho anh ta."
Thật ra tuổi tác của Thẩm Nhất Nặc cũng không còn nhỏ nữa, anh ta đã hai mươi lăm tuổi, nhưng vẫn không có bạn gái.
Liên Kiều cười lớn: "Con rể đến nhà ở rể ư? Ngay cả họ cũng đổi luôn rồi, suy nghĩ chu đáo thật đấy. Nhưng mà, ông ta đã từng suy xét đến suy nghĩ và nguyện vọng của người khác chưa?"
"Cái đó quan trọng ư?" Thẩm Kinh Mặc thản nhiên châm chọc: "Trong mắt Thẩm Không Thanh, con gái của ông ta mới là người, những người khác ấy mà, chỉ là quân cờ để ông ta lợi dụng thôi, dù là anh hay em cũng vậy."
Cuối cùng Liên Kiều cũng hiểu được ý đồ Thẩm Không Thanh nhận nuôi Thẩm Nhất Nặc: "Bị khống chế cả đời, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi."
"Hai người đừng nói nữa..." Sắc mặt Thẩm Nhất Nặc càng lúc càng tái nhợt: "Hai người đang dùng kế châm ngòi ly gián, tôi sẽ không mắc mưu đâu."
Thẩm Kinh Mặc nói:"Anh có biết Trương Tiểu Tuệ c.h.ế.t thế nào không?"
Như thể bị một tia sét bổ trúng đầu, cả người Thẩm Nhất Nặc run lên: "Anh nói gì?"
"Đi điều tra đi." Thẩm Kinh Mặc khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự thương hại: "Anh đáng thương thật, ngay cả yêu đương cũng phải lén lút không dám để người ta biết. Anh không những không thể cho cô ấy hạnh phúc, mà còn gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của cô ấy..."
"Không!" Thẩm Nhất Nặc hoàn toàn suy sụp, anh ta chạy như điên về phía trước.
Thẩm Kinh Mặc quan sát hồi lâu, thấy xung quanh không còn ai nữa, mới kéo Liên Kiều đi vào núi giả. Quả nhiên trong này có một gian mật thất, được khóa bằng hai ổ khóa.
Thật ra gian mật thất này nằm ở nơi khá bí mật, hầu hết mọi người sẽ không nghĩ tới.
Thẩm Kinh Mặc cầm cọng sắt loay hoay một hồi, chỉ chốc lát sau, khóa được mở ra.
Liên Kiều phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa: "Lợi hại quá. Nhưng một bác sĩ như anh sao còn biết cạy khóa thế? Còn thành thạo như thế nữa chứ."
Thẩm Kinh Mặc nhướng mày: "Luyện tập cạy khóa có thể nâng cao độ linh hoạt và độ nhạy cảm của bàn tay. Đây là một kỹ xảo nhỏ mà giáo viên đã dạy anh."
Thật hay giả vậy? Liên Kiều không khỏi bật cười, thú vị thật.
Thẩm Kinh Mặc đi thẳng đến một góc nhỏ, anh mở chiếc tủ âm tường ra, để lộ két sắt được khảm trên vách tường.
Chiếc két sắt rất nhỏ.
Vẻ mặt Liên Kiều có chút phức tạp, vì sao những thế gia trung y cứ thích lắp két sắt trong nhà kho thế nhỉ?
Vì thuận tiện à?
Cô cảm thấy sau này, cô phải thay đổi vị trí của két sắt mới được.
"Hình như anh rất quen thuộc với nơi này nhỉ?"
Vẻ mặt của Thẩm Kinh Mặc có chút khác thường: "Lúc nhỏ anh thường được ông nội dẫn xuống đây chơi."
Liên Kiều sửng sốt, những nơi kiểu này không dễ cho người ngoài tiến vào: "Ông ấy cố ý bồi dưỡng anh?"
"Không biết nữa." Thẩm Kinh Mặc có chút tình cảm với ông nội, nhưng ông cụ đã mất, có nói gì cũng vô nghĩa.
Anh mở két sắt ra, nhưng không tìm thấy sách thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-279.html.]
Trong két chỉ có mấy quyển sổ và một vài món đồ trang sức.
Anh không kịp nhìn kỹ, mà cất toàn bộ những thứ đó vào túi, rồi nhanh chóng đóng cánh cửa két sắt lại. Hai người xóa toàn bộ dấu vết, rồi lẳng lặng rời khỏi.
Sau khi làm xong, họ đến phòng bếp lượn lờ để tăng cảm giác tồn tại.
Vào đó họ cũng không vội vã đi ra, mà vui vẻ trò chuyện với đầu bếp.
Hai người cũng có nghiên cứu về ẩm thực, nên cũng coi như có cùng chủ để đối đáp với đầu bếp.
Lúc ăn cơm, nhìn bàn đồ ăn phong phú, trong lòng bà Thẩm thầm mắng "mẹ nó", nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đón tiếp.
Mọi người xã giao một cách giả tạo, Liên Kiều khá hài lòng với bữa cơm này, cô ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, khen không dứt miệng.
Sau khi cơm nước xong, hai người nghênh ngang rời đi, thái độ vô cùng thản nhiên, như thể họ đến nhà họ hàng làm khách, ăn uống no đủ rồi còn gói mang theo mấy món điểm tâm sở trường của đầu bếp.
Kiểu thái độ thản nhiên này khiến mọi người không thể nghi ngờ họ, ngay cả bà Thẩm cũng vậy. Dù sao làm gì có ai trộm đồ còn dám thản nhiên ở lại ăn cơm cơ chứ.
Về đến nhà, Thẩm Kinh Mặc mở túi ra, lấy hết những đồ đạc bên trong ra ngoài.
Có sáu thỏi vàng và một số châu báu đáng giá, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Chẳng qua hai người cũng chỉ nhìn thoáng qua, thứ họ chú ý nhất là sổ sách.
Sổ sách được viết rất khó hiểu, không rõ bên trong đang viết gì, Thẩm Kinh Mặc đọc mà cảm thấy hoang mang.
Chẳng qua, nếu những cuốn sổ này đã được cất trong két sắc thì chắc chắn nó vô cùng quan trọng.
Liên Kiều lật xem một cách cẩn thận, nhưng nhất thời cũng chẳng hiểu gì. Cô lấy giấy bút ra, bắt đầu sao chép lại.
Thẩm Kinh Mặc thấy vậy thì cũng tiến lên giúp đỡ: "Tối nay chúng ta còn phải đến đó một chuyến, em có chắc là sẽ không có vấn đề gì không?”
Liên Kiều cong môi, vô cùng tự tin: "Nói đến phương thuốc, em là thiên tài."
Ban nãy khi lượn lờ trong phòng bếp, họ đã động tay động chân, đảm bảo đêm nay người nhà họ Thẩm sẽ có một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến hừng đông, tuyệt đối không tỉnh giấc giữa đêm.
Ngày mai tỉnh lại cũng không cảm nhận được điều khác thường.
Thấy dáng vẻ tự tin đắc ý của cô, Thẩm Kinh Mặc không khỏi ghé lại gần hôn cô một cái: "Vợ anh giỏi quá."
"Cháu vừa nói gì?" Liên Thủ Chính giống như hồn ma đột nhiên xuất hiện, dọa cho hai người sợ nhảy dựng lên.
Thấy đống vàng và châu báu trên bàn, Liên Thủ Chính cũng bị dọa đến nhảy dựng. Ông cầm một chiếc kẹp tóc bằng vàng khảm những cánh hoa sen lục bảo lên quan sát thật kỹ. Đôi tay ông run rẩy, cảm xúc vô cùng kích động: "Hai đứa lấy những thứ này ở đâu thế?”
Liên Kiều nhìn về phía ông: "Sao thế ạ?"
Liên Thủ Chính kích động chỉ vào một ký hiệu được khắc trong chỗ khuất: "Đây là món trang sức mà bà nội con yêu thích nhất, cũng là vật tổ truyền của nhà họ Liên chúng ta."
Liên Kiều giật mình: "Vậy sao thứ này lại ở nhà họ Thẩm?"
Sắc mặt của Liên Thủ Chính vô cùng khó coi: "Khi bà nội con mất, cha đã chôn nó cùng bà nội con."
Liên Kiều giật mình, chẳng lẽ...
"Lúc trước cha nghi ngờ sau cái c.h.ế.t của bà nội con có bóng dáng của nhà họ Thẩm, nhưng tiếc là không có chứng chứ." Gương mặt Liên Thủ Chính mơ hồ xuất hiện biểu cảm căm hận: "Không ngờ hai mươi năm sau, chứng cứ lại xuất hiện. Bà già kia vẫn luôn ghen tị với bà nội con, coi bà nội con là cái đinh trong mắt, chỉ hận không thể loại bỏ."
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Công lý có thể tới muộn, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt.
Liên Kiều im lặng, thật ra cô đã đoán được vài phần.
Thẩm Kinh Mặc hết nhìn người này lại nhìn đến người kia, anh mấp máy môi, không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc này, nói gì cũng vô dụng.
Không biết qua bao lâu, Liên Thủ Chính mới bình tĩnh lại. Ông trầm giọng nói: "Liên Kiều, mấy hôm nữa theo cha về tảo mộ ông bà nhé."