Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:09
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều cảm thấy, đúng là bà cụ Thẩm có thủ đoạn, chẳng qua bà ấy cũng không được thông minh cho lắm.
Bà ấy ép chi thứ nhất thành dáng vẻ như vậy, thật sự tưởng sẽ chẳng có ai nghi ngờ chắc?
"Quá khứ là vậy, nhưng tương lai chẳng ai biết trước được. Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng."
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười: "Phía sau có người theo dõi, em nói năng cẩn thận chút."
Khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên, cô kéo tay anh đi về phía núi giả. Một bóng dáng lập tức xuất hiện ngăn cản đường đi của họ: "Xin lỗi, đây là cấm địa, không ai được phép tới gần."
Người đó là một ông già ngoài năm mươi, tóc đã bạc trắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hai mắt Liên Kiều sáng lên: "Cấm địa? Giấu vàng bạc châu báu à?"
Ông già không chịu nhường dù chỉ một bước: "Đây là kho dược diệu của nhà họ Thẩm, chỉ có gia chủ của nhà họ Thẩm mới có quyền mở ra."
Ông ta rất trung thành, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Thẩm Kinh Mặc lấy một cái.
Thẩm Kinh Mặc biết ông ta, là chú Vương Thành - người hầu trung thành của ông cụ Thẩm. Sau khi ông cụ Thẩm qua đời, ông ta đi theo Thẩm Không Thanh.
Nếu người ta đã không nhiệt tình với anh, anh cũng sẽ không nhiều lời với đối phương, tránh lãng phí nước bọt.
Trong lòng Liên Kiều có chút bất mãn: "Ồ, vậy chú phải chờ rồi. Chờ khoảng mười tám năm nữa gia chủ của nhà họ Thẩm mới ra tù. Chú nên cầu trời khấn phật, phù hộ cho nhà họ Thẩm có thể tồn tại đến lúc đó đi."
"Cô..." Sắc mặt chú Thành lập tức thay đổi.
Khóe miệng Liên Kiều cong lên, cô nở một nụ cười ác ý: "Phản rồi."
Chú Thành tức điên lên: "Cậu Mặc, cậu cứ để mặc cô ta giày vò nhà họ Thẩm thế ư?"
Trong ánh mắt Thẩm Kinh Mặc tràn ngập cưng chiều: "Cô ấy vui vẻ là được."
"Đây là gốc gác của cậu." Vẻ mặt chú Thành vô cùng đau đớn: "Nó nuôi dưỡng cậu, cho cậu tài nguyên tốt nhất, cung cấp cho cậu ra nước ngoài học đại học. Không có nhà họ Thẩm, sẽ không có cậu của hôm nay."
Sự thật đúng là như vậy, nhưng chuyện này không nên từ miệng ông ta nói ra.
Thẩm Kinh Mặc cảm thấy vô cùng buồn cười: "Những lời này xuất phát từ miệng của một người họ Vương, chú không cảm thấy rất hoang đường ư? Chú thật sự coi bản thân trở thành tổ tiên của nhà họ Thẩm đấy à?"
Một người hầu trung thành với chi thứ hai, Thẩm Kinh Mặc chẳng nể nang gì.
Chú Thành đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cậu Mặc."
Tuy rằng ông ta chỉ là một người hầu, thế nhưng ông ta có năng lực, được Thẩm Không Thanh trọng dụng. Đối nội, ông ta giúp đỡ quản lý nhà cửa, đối ngoại, ông ta giúp đỡ Thẩm Không Thanh quản lý Kinh Nhân Đường.
Trước nay luôn được quan trọng.
Thế nhưng một khi Thẩm Không Thanh ngã xuống, lời nói của ông ta sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng ai coi trọng ông ta cả.
Đến cả mặt mũi của Thẩm Không Thanh, Thẩm Kinh Mặc còn chẳng thèm nể nang, chứ đừng nói đến một người hầu như ông ta.
"Tôi không phải người sở hữu Kinh Nhân Đường, cũng không phải gia chủ của nhà họ Thẩm, nên không có trách nhiệm, càng không có nghĩa vụ này. Lúc trước các người đuổi tôi đi, chẳng khác nào đã chặt đứt mối liên hệ giữa tôi và gia tộc. Có lẽ lúc đó, các người cũng không dự đoán được sẽ có ngày này đâu nhỉ?"
Thật ra, anh không hề thèm muốn Kinh Nhân Đường, cũng không có bất cứ tình cảm gì với nhà họ Thẩm.
Thế nhưng chi thứ hai không ngừng ép buộc, nhường muốn bước lại muốn tiến một trượng, khiến anh chán ghét, thậm chí còn khiến anh nảy ra ý tưởng cướp đoạt Kinh Nhân Đường về tay.
Nói đến cùng, là bọn họ tự làm tự chịu.
Chú Thành nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Thẩm Kinh Mặc đến nhà cũ của nhà họ Thẩm sau khi anh về nước. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên chú Thành nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc phiên bản trưởng thành.
Anh của hiện tại khác hoàn toàn cậu bé bướng bỉnh trong ấn tượng của ông ta.
Anh giống một quý công tử vừa cao lớn tuấn tú, vừa phong độ.
Nếu chi thứ hai không ầm ĩ trở mặt, thì hai chú cháu này sẽ là đối tác tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-278.html.]
Chẳng qua, nếu không làm đến mức đó, chi thứ hai cũng không thể cầm quyền, vì theo lý mà nói, chi thứ nhất mới là con trưởng.
"Cậu Mặc, chú cháu đồng lòng, bẻ gãy thanh vàng. Cậu hiểu đạo lý này đúng không?"
Rõ ràng chỉ là một người hầu, thế nhưng lại nói chuyện với cậu chủ bằng giọng điệu bề trên dạy dỗ bề dưới, đúng là ghê gớm thật.
Thẩm Kinh Mặc thản nhiên nói: "Trừ khi tôi là chủ, Thẩm Không Thanh phụ giúp, thì còn có khả năng."
"Không thể được..." Quan hệ giữa chú Thành và Thẩm Không Thanh vô cùng tốt. Năm đó khi tranh gia sản, ông ta toàn lực giúp đỡ chi thứ hai, đã sớm chọn lập trường từ lâu.
Liên Kiều tủm tỉm cười: "Đúng là không thể được. Thẩm Không Thanh sẽ phải ngồi tù rất nhiều năm, chờ ông ta ra tù, thế giới này đã thay đổi rồi. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ không còn Kinh Nhân Đường nữa."
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng châm chọc: "Đáng thương thật, tôi xin được bày tỏ lòng đồng cảm sâu sắc."
Phía sau vang lên một giọng nói lo lắng: "Cha."
Thẩm Kinh Mặc cau mày, anh và Liên Kiều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đến rồi.
Người đến là con nuôi của Thẩm Không Thanh, Thẩm Nhất Nặc, cũng là con ruột của chú Thành.
Sắc mặt Thẩm Nhất Nặc tràn ngập sự chua xót: "Không xong rồi, bên phía cửa hàng dược liệu kiên quyết không chịu giao hàng, con đã nói hết lời, mà vẫn chẳng có tác dụng gì cả."
Theo quy định cũ, thì mỗi tháng, hoặc nửa năm nhà họ Thẩm mới thanh toán tiền hàng với những cửa hàng dược liệu. Thế nhưng hiện tại vừa xảy ra chuyện, những cửa hàng ngày thường vô cùng nhiệt tình kia lại nhất quyết tiền hàng trao tay, dáng vẻ lo lắng Kinh Nhân Đường phá sản sẽ không có tiền trả.
Với tình trạng đó, tài chính bị đứt, bộ phận thu mua dược liệu lo lắng không thôi.
Thẩm Nhất Nặc phụ trách bộ phận thu mua, khi vấn đề vừa xảy ra, anh ta đã chạy vạy khắp nơi để trao đổi, đàm phán với những nhà cung ứng này.
Tiếc là chẳng có tác dụng gì cả.
Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức rằng, lần này cha con nhà họ Thẩm chạy trời không khỏi nắng, Kinh Nhân Đường phải phá sản.
Khiến người ngoài thần hồn nát thần tính, làm cho mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Chú Thành phải ở lại thủ đô để quản lý công ty, không thể đi đâu hết.
Ông ta cũng phải chống đỡ bên này một cách khó khăn: "Đám người lòng lang dạ sói đó, trước đây bám lấy ông hai không buông, khóc lóc cầu xin được cung ứng hàng hóa. Hiện tại ông hai vừa thất thế, họ đã lập tức bỏ đá xuống giếng, đúng là vô đạo đức."
Sắc mặt Thẩm Nhất Nặc vô cùng tiều tụy, mệt mỏi không thôi: "Cha, nếu tình trạng không mua được dược liệu cứ kéo dài, sẽ không chế được thuốc mà cung ứng cho thị trường đâu. Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Chú Thành nghiến răng: "Cha phải đi xin ý kiến của bà cụ, trước tiên phải bỏ tiền mua dược liệu đã."
Thẩm Nhất Nặc cạn lời: "Vẫn còn tiền ư?"
Nếu còn, vì sao ngay từ đầu không chịu lấy ra cứu nguy?
Hiện tại ầm ĩ đến lòng người hoang mang, cũng không biết có thể khống chế được tình hình không nữa.
Chú Thành cau mày, đừng thấy Kinh Nhân Đường có chi nhánh ở khắp nơi mà tưởng sẽ kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ, thật ra quy mô công ty càng to thì chỗ cần dùng tiền càng nhiều, các chi nhánh trên cả nước cũng cần một khoản tài chính lớn để duy trì, thi thoảng nhà họ Thẩm còn phải vay tạm ngân hàng.
"Cha phải hỏi trước đã."
Lòng ông ta hoảng loạn đến mức quên mất sự tồn tại của hai người Thẩm Kinh Mặc, sau khi để lại một câu như vậy, ông ta vội vội vàng vàng rời đi.
Thẩm Nhất Nặc muốn đuổi theo, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, anh ta do dự một lát rồi đứng yên tại chỗ.
"Nghe có vẻ thê thảm thật." Giọng nói của Liên Kiều mang theo ý cười, thoạt trông rất vui vẻ.
Lúc này Thẩm Nhất Nặc mới chú ý đến họ, con ngươi anh ta co rụt lại, vô thức lùi về phía sau vài bước.
Anh ta có một loại kiêng dè sâu sắc đối với cặp nam nữ này.
Không dễ chọc, vô cùng hung ác, bà cụ bị họ hãm hại, đến nay vẫn phải nằm trong bệnh viện.
"Cậu Mặc, cô Liên, hai người ở đây à?"