Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:07
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất nhiên bà cụ Thẩm cảm nhận được sự không vui của ông ta, thế nhưng sức khỏe của bà ấy không thể gắng gượng được nữa. Bà ấy miễn cưỡng an ủi ông ta vài câu: "Chỉ uống tạm thời thôi, chờ chuyện con trai được xử lý ổn thỏa, tôi sẽ khỏe lên thôi."
Những lời này lọt vào tai ông Khương lại thành một loại uy hiếp: nếu ông không giúp tôi cứu con trai, về sau đừng muốn sống yên.
Ngoài mặt ông Khương che giấu, cố nói thêm vài câu nữa rồi kiếm cớ ra về.
Thấy bóng dáng ông ta biến mất trước mắt mình, trong lòng bà cụ Thẩm chợt dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.
Ông ta có chút bất thường.
Lúc ra ngoài, ông Khương chạm mặt bà Thẩm. Bà Thẩm biết khá rõ chuyện của mẹ chồng mình, hơn nữa còn rất ủng hộ.
Dù sao, chuyện này cũng có lợi với nhà bà ta.
"Chú Khương, sao chú đã về rồi?"
Sắc mặt ông Khương không tốt cho lắm: "Chuyện của Thanh Không lần này khó mà giải quyết ổn thỏa được, cháu nên chuẩn bị tâm lý đi."
"Gì cơ?" Bà Thẩm sợ hãi không thôi, trước kia mỗi lần gặp rắc rối, đều nhờ chú Khương giúp đỡ giải quyết. Thế nhưng bây giờ ông ta lại tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào nữa.
"Chú Khương, chú không thể không giúp chồng cháu. Ông ấy luôn coi chú như cha ruột, hiếu thuận với chú."
Lời này ẩn chứa hàm ý, khiến sắc mặt ông Khương thay đổi mấy lần: "Không phải tôi không muốn cứu, mà là... Người ta muốn hoặc là cổ phần công ty của nhà họ Thẩm, hoặc là sách thuốc của nhà họ Thẩm, những thứ khác người ta đều chướng mắt. Tôi có thể có cách gì được?"
Bà Thẩm sinh ra trong một gia đình có gia thế tốt, được người nhà nuông chiều mà lớn, nên không có đầu óc gì.
Bà ta từng về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, thế nhưng hiện tại gia đình do anh trai và chị dâu bà ta làm chủ, quan hệ giữa bà ta và chị dâu không tốt lắm, nên không nhận được sự giúp đỡ thực tế gì.
Bà ta chỉ có thể đặt toàn bộ hi vọng lên người mẹ chồng: "Mẹ chồng cháu không chịu cho ư?"
Vẻ mặt ông Khương hiện rõ sự bất đắc dĩ: "Đúng vậy, thật ra nhà họ Thẩm chỉ cần nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần là được, bỏ ra mười hai phần trăm cổ phần sẽ không có ảnh hưởng gì lớn. Cần gì phải coi vật c.h.ế.t quan trọng hơn người sống cơ chứ?"
Dứt lời, ông ta thở dài, lặng lẽ xoay người rời đi.
Lòng bà Thẩm vô cùng hoảng loạn, thật ra bà ta đang nắm giữ ba phần trăm cổ phần, đây là sính lễ năm đó nhà họ Thẩm dùng để cưới bà ta.
Bà ta hoang mang đi vào phòng bệnh: "Mẹ, chú Khương đi rồi."
"Cô muốn nói gì?" Trong lòng bà cụ Thẩm rất phiền, bà ấy rất mất kiên nhẫn với con dâu.
Hốc mắt bà Thẩm phiếm hồng: "Con rất lo lắng cho cha con Không Thanh. Chúng ta nghĩ cách cứu Nam Tinh ra đi mẹ, ít nhất trong nhà cũng phải có một người đàn ông chứ."
"Câm miệng, tôi có tính toán của tôi." Bà cụ Thẩm quát một tiếng trách móc, bà ấy cũng muốn cứu chứ, nhưng có người đang bóp cổ bà ấy đây này.
Đáy lòng bà Thẩm dâng lên một tia oán hận. Chỉ biết nói mà không biết làm, Nam Tinh đã bị giam lâu vậy rồi, mà vẫn chưa được thả ra.
Nói đến cùng, đều tại bà cụ không để tâm.
---
Trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, gió xuân thổi nhẹ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thư thái.
Thẩm Kinh Mặc dẫn Liên Kiều đến gõ cửa nhà cũ của nhà họ Thẩm, trong nhà chỉ có mỗi bà Thẩm. Thấy họ đến, bà ta lập tức trở nên kích động.
Thẩm Kinh Mặc lễ phép hỏi: "Thím, thím tìm tôi có chuyện gì?"
Bà Thẩm cố không nhìn Liên Kiều, bà ta sợ bản thân không kiềm chế được sẽ xông lên đánh người.
Bà ta nở nụ cười gượng: "Kinh Mặc à, cuối cùng cháu cũng về rồi, tốt quá đi. Chú út cháu đắc tội Liên Kiều, bị nó tống vào tù, cháu nói đỡ vài lời đi."
Về phần Liên Kiều đứng cạnh anh, bà ta vờ như không nhìn thấy.
Thẩm Kinh Mặc nở một nụ cười hòa nhã và lễ phép: "Tôi làm vậy thì được lợi gì?"
Bà Thẩm ngẩn ra: "Hả?"
Thẩm Kinh Mặc thu lại nụ cười, anh nhìn bà ta với ánh mắt khiếp sợ, giống như đang nhìn một tên khốn vô liêm sỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-277.html.]
"Chẳng lẽ thím bảo tôi giúp đỡ không công? Ngại quá, tôi không có nghĩa vụ đó."
Bà Thẩm nghiến chặt răng, trong lòng bà ta hận vô cùng, nhưng vẫn phải gượng cường: "Tôi có tiền, cháu cần bao nhiêu?"
Thẩm Kinh Mặc cười tủm tỉm: "Tôi không thiếu tiền."
Liên Kiều khẽ cười, cũng không chen lời.
"Chỉ cần đưa ba cha con họ ra ngoài, tôi..." Trong lòng bà Thẩm vô cùng bực dọc, thế nhưng tình thế bắt buộc, bà ta không còn cách nào khác: "Tôi sẽ chuyển ba phần trăm cổ phần trên danh nghĩa của mình cho các cháu."
Chờ bà ta cứu được ngươi ra, bà ta sẽ có cơ hội trả thù họ.
Những nhục nhã hôm nay phải chịu, ngày khác bà ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
Thẩm Kinh Mặc khẽ cau mày, có chút mất kiên nhẫn: "Ha ha, không đủ thành ý."
"Vậy cháu muốn thế nào?" Bà Thẩm vừa tức vừa sốt ruột, ánh mắt bà ta trợn tròn lên.
Thẩm Kinh Mặc nghiêm túc suy nghĩ: "Nghe nói nhà mẹ đẻ của thím có hai phần trăm cổ phần của Kinh Nhân Đường, cộng cả phần của thím là năm phần trăm, tôi muốn lấy hết. Thế nhưng, tôi sẽ không cứu Thẩm Không Thanh, Thẩm Nam Tinh và Thẩm Linh, thím có thể chọn một người."
Ý anh là, năm phần trăm cổ phần chỉ đủ trả lại tự do cho một người, hơn nữa, Thẩm Không Thanh không nằm trong số đó.
Bà Thẩm tức đến đau ngực: "Kinh Mặc, họ đều là người thân của cháu, cháu không thể tuyệt tình thế được."
"Tôi và các người từng có tình cảm à? Sao tôi không biết?" Nụ cười của Thẩm Kinh Mặc vô cùng tao nhã, thế nhưng những lời anh nói ra lại vô cùng lạnh lùng: "Thím cứ nghĩ kỹ đi, không cần sốt ruột."
Bà Thẩm: "..."
Thẩm Kinh Mặc đứng dậy: "Nếu không còn chuyện gì khác, bọn tôi về trước đây. Về sau thím đừng tìm bọn tôi nữa, bọn tôi cảm thấy rất khó xử."
Bà Thẩm không khỏi sốt ruột: "Chờ chút đã, đến giờ cơm rồi, ở lại ăn cơm rồi hẵng đi."
Bà ta phải tìm người bàn bạc chuyện này đã, một mình bà ta không thể quyết định được.
Ban đầu Thẩm Kinh Mặc không muốn ở lại, nhưng bà Thẩm năn nỉ quá nhiều lần, anh chỉ đành miễn cưỡng ở lại.
"Vậy tôi muốn ăn chân giò hầm đường phèn, thịt dê rang hành, nấm trắng hấp, hải sâm nướng hành, đậu kinh thành, cá hố om, tôm La Hán, lộc nhung. Ăn tạm vài món đó đã."
Anh thản nhiên nói, nhưng bà Thẩm lại đau đầu không thôi: "Kinh Mặc, những món này đều phải chế biến rất lâu, nguyên liệu nấu ăn lại khó tìm..."
Thẩm Kinh Mặc biết hoàn cảnh của nhà họ Thẩm, họ không ngừng tích trữ những nguyên liệu nấu ăn tốt, nên mấy thứ này không được coi là làm khó họ.
"Làm vậy mới thể hiện được thành ý của thím chứ, không phải ư?"
Anh cười giới thiệu: "Liên Kiều, đây đều là những món ăn gia truyền của nhà họ Thẩm, hồi còn nhỏ ah thường ăn, mùi vị rất ngon, dư vị kéo dài. Đợi chút nữa, em nhất định phải nếm thử."
Hai mắt Liên Kiều sáng lên: "Vừa nghe đã cảm thấy ngon rồi, em có hơi nóng lòng muốn thử."
Trong lòng bà Thẩm phiền không thôi: "Vậy tôi báo cho nhà bếp chuẩn bị. Kinh Mặc, hay cháu đến bệnh viện thăm bà cụ trước đi, rồi hẵng quay về ăn cơm?"
Thẩm Kinh Mặc nhìn bà ta với ánh mắt sắc lạnh, anh bị mất não mới đến gặp bà cụ kia.
"Thím chê chúng tôi làm thím chướng mắt đúng không? Vậy chúng tôi ra vườn dạo một chút, không lượn lờ trước mặt thím nữa."
Anh thuận thế kéo Liên Kiều ra vườn ra, cũng không cần người khác dẫn đường.
Bà Thẩm không có cách nào với anh: "Ôi."
Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều đi dạo quanh nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm lớn hơn nhà họ Liên, càng đi vào trong càng xa hoa. Trong nơi ở của chủ nhà có bức tranh vẽ rồng và phượng. Từng hàng lan can đỏ thắm, gạch lát ngọc bích, phong cảnh sâu thắm, đẹp đẽ vô ngần. Một dòng suối nhỏ uốn lượn, chảy qua toàn bộ khu vườn.
Trong vườn hoa trồng đủ loại hoa quý, được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Trong góc hoa viên có một giữ ấm, nơi đây trồng đủ các loại hoa khó chiều, chẳng hạn như hoa lan.
Liên Kiều vừa tham quan vừa tấm tắc, nếu nói nhà cũ của nhà họ Liên là dinh thự, thì nhà cũ của nhà họ Thẩm là cung điện.
"Bên ngoài không thể hiện ra, nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa. Xây một căn nhà kiểu này phải tốn rất nhiều tiền bạc. Thẩm Kinh Mặc, anh cũng được coi là công tử thế gia vọng tộc đấy."
Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên vẻ phức tạp: "Nhà họ Thẩm đã sớm chia nhà ở riêng, gia đình anh chuyển ra ngoài, đây là nhà của chi thứ hai nhà họ Thẩm."
Khó trách điều này khiến Thẩm Hoa Quân bất mãn, bởi vì sự đối lập quá mãnh liệt.