Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:05
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tròng mắt Annie xoay tròn: "Hứa Gia Thiện, chúng ta cùng mua lại căn nhà này đi, tôi không đủ tiền."
"Không." Hứa Gia Thiện lập tức từ chối. Anh ta vừa trả hết tiền vay để mua cửa hàng, bao lì xì Liên Kiều mừng tuổi cho đám anh em họ và cả tiền tiết kiệm đều hết sạch rồi.
Dù rỗng túi, nhưng không mắc nợ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng anh ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Hiện tại anh ta đang cho thuê hai cửa hàng kia, cũng có chút thu nhập.
Hơn nữa, anh ta không muốn thân thiết với cái cô Annie khó chiều này.
Annie tức giận đến dậm chân: "Chị họ, chị khuyên anh ta đi. Căn phòng này chỉ cách nhà anh ta vài con phố, đi lại rất thuận tiện."
Liên Kiều không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô ta, nếu bảo cô ta thích Hứa Gia Thiện, thì cô ta lại thường xuyên chạy đến trường đại học gần đây trêu chọc những nam sinh đẹp trai.
Nếu bảo cô ta không thích Hứa Gia Thiện, thì hễ có việc, cô ta lại tìm Hứa Gia Thiện, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.
"Cô muốn mua thì mua, không đủ tiền thì hỏi vay cha tôi ấy."
Annie tức giận chu môi: "Bỏ đi, tôi cũng không thích căn phòng này cho lắm, xây lại cũng khá rắc rối. Không thèm nữa."
"Vậy thì đi thôi." Liên Kiều nhìn về phía nhân viên quản lý bất động sản: "Tôi muốn mua căn nhà này, anh còn căn nào khác không?"
"Chị họ." Annie tức hộc máu, sao lại thế này?
"Còn một căn nữa." Nhân viên quản lý bất động sản đặc biệt phục vụ bạn bè nước ngoài: "Cô có muốn đến xem nhà luôn không?"
Liên Kiều thầm nghĩ muốn mua thêm vài căn nhà nữa, cô chưa bao giờ chê nhiều: "Đi thôi."
Nghe vậy, vẻ mặt Annie hiện rõ vẻ mất hứng: "Tôi không đi."
Liên Kiều lập tức gật đầu: "Được thôi, vậy cô về nhà trước đi, tôi và anh họ cùng đi xem nhà."
Nhóm người xoay người rời đi, Annie tức đến trợn trắng mắt, cô ta rất chán ghét cô, rõ ràng là chị gái mà không chịu nhường cô ta gì cả.
Thế nhưng nhìn theo bóng lưng rời đi chẳng thèm quay đầu lại của họ, cô ta cắn chặt răng, đuổi theo.
Căn nhà tiếp theo là nhà của đơn vị chia cho nhân viên, là nhà lầu, nhưng phải dùng chung bếp.
Diện tích căn nhà không lớn, khoảng bốn mươi mấy mét vuông, chia thành hai gian phòng.
Annie vừa nhìn thoáng qua đã quay đầu đi ngay, căn nhà này còn không rộng bằng phòng ngủ của cô ta.
Nhân viên quản lý bất động sản thấy vậy thì biết ngay cô ta sẽ không mua.
Annie chợt kéo tay Liên Kiều: "Chị họ, chị nhường căn nhà kia cho em đi, em tặng chị một bộ trang sức."
Không so sánh sẽ không có đau thương. Sau khi xem căn nhà này, cô ta nhất thời cảm thấy căn nhà trước đó tốt hơn.
"Cô lại giở trò gì thế?" Liên Kiều trợn mắt lườm cô ta một cái, cô ta cứ thay đổi ý kiến liên xoành xoạch ấy.
Annie cầu xin nửa ngày, Liên Kiều mới đồng ý nhường cho cô ta. Cô ta vui vẻ không thôi, lập tức làm thủ tục sang tay và thanh toán toàn bộ số tiền.
Không phải cô ta không có tiền ư? Hứa Gia Thiện thấy cô ta như vậy thì không nói thêm gì nữa.
Liên Kiều cũng vờ như không nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của cô ta.
Mệt mỏi cả ngày, khi về đến nhà, một bóng dáng quen thuộc tiến gần về phía cô: "Liên Kiều, anh về rồi."
Là Thẩm Kinh Mặc, toàn thân anh tràn ngập năng lượng, sắc mặt cũng rất tốt.
Liên Kiều nhào vòng lòng anh, cô vui vẻ cười tít mắt. Hai người ôm nhau mãi mà không chịu buông ra, những người yêu nhau chỉ hận không thể ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, chỉ cần xa nhau một ngày đã không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, Liên Thủ Chính không nhìn nổi nữa, cất tiếng mới khiến họ tách ra. Chẳng qua, khi ngồi lên sô pha, họ vẫn ngồi sát nhau như trước.
Liên Kiều đã lâu không gặp bạn trai, nay gặp lại, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ: "Sao rồi? Anh lấy được bản thiết kế rồi à?"
"Lấy được rồi." Thẩm Kinh Mặc lấy bản thiết kế ra cho cô xem: "Em xem, tuy nhà cũ của nhà họ Thẩm được xây dựng từ sớm, nhưng năm nào cũng sửa chữa và bảo dưỡng kỹ càng. Chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều có phòng tối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-276.html.]
Anh cố ý chạy ra tận nước ngoài để tìm lại bản thiết kế căn nhà cũ của nhà họ Thẩm, em gái anh học kiến trúc, trong lúc vô tình, anh ấy nhìn thấy bản thiết kế nhà cũ ở nhà em gái, bản thiết kế khá rõ ràng.
Liên Kiều xem xét cẩn thận, đây là một căn tứ hợp viện, có cây cầu nhỏ vắt qua dòng suối, cộng thêm núi giả, là phong cách nhà vườn Giang Nam.
"Đây là núi giả ư?"
Thẩm Kinh Mặc sinh ra ở nhà cũ, dù sau này đã chuyển ra ngoài nhưng năm nào anh cũng quay về thăm ông nội, nên rất quen thuộc với từng cành cây ngọn cả trong nhà.
"Đúng vậy. Đây là nhà kho quan trọng của nhà họ Thẩm, người nắm giữ phương thuốc thường chế thuốc ở đây, năm đó là ông nội anh, hiện tại là Thẩm Không Thanh."
Có vài phương thuốc bí mật chỉ có gia chủ mới có thể xem. Những khâu chế thuốc quan trọng đều do họ đích thân động thủ, không cho người ngoài nhúng tay để đảm bảo công tác giữ bí mật.
"Vậy chỗ này thì sao?"
"Đây là thư phòng, ở dưới cũng có một gian phòng bí mật." Thẩm Kinh Mặc vô tình phát hiện ra căn phòng bí mật này trong một lần chơi trốn tìm từ hồi còn nhỏ.
Thấy họ thảo luận sôi nổi, khóe miệng Liên Thủ Chính giật giật: "Hai đứa thật sự muốn đi trộm sách thuốc à?"
Thẩm Kinh Mặc nói với giọng điệu đúng lý hợp tình: "Không phải trộm, mà là vật về với chủ. Cháu cũng là người nhà họ Thẩm, cũng có quyền sở hữu sách thuốc do tổ tiên để lại."
Trong bệnh viện, sắc mặt bà cụ Thẩm càng lúc càng u ám, bà ấy không kiềm chế được cơn tức giận.
"Ý ông là, tất cả các ông hợp sức lại cùng tạo áp lực, mà vẫn không có tác dụng gì?"
Họ đều là người có danh tiếng, có quyền lực, không ngờ Liên Kiều lại gánh được áp lực do họ tạo ra.
Ông Khương nhìn bà cụ Thẩm với ánh mắt sâu thẳm, bà ấy thật sự hạ độc ông ta ư?
Ông ta khó mà tin được, dù sao họ đã ở cạnh nhau mấy chục năm rồi. Lúc trước ông ta yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên, tiếc là họ biết nhau quá muộn, đều lập gia đình, có con cái cả rồi.
Họ âm thầm qua lại, dù sau này ông cụ Thẩm qua đời, họ vẫn cố giấu diếm.
Họ không thể kết hôn, ông ta có xuất thân tốt, lại là nhân viên chính phủ, sao có thể ly hôn với vợ để cưới người khác được?
Người nhà ông ta cũng không đồng ý.
"Liên Kiều rất kiêu ngạo, là một con mọt sách. Người như thế, dù có ép buộc hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, phải nghĩ cách khác thôi."
Mọt sách ư? Bà cụ Thẩm tỏ vẻ không tin, cô là ác ma nhỏ, là khắc tinh của nhà họ Thẩm.
Trên dưới ba đời nhà họ Thẩm đều bại trong tay cô.
Thế nhưng lúc này, bà ấy chẳng còn tâm trạng đâu mà bàn cãi về cách dùng từ với ông Khương nữa.
"Còn cách gì?"
Ông Khương suy nghĩ: "Nếu không, bà chia nhỏ cổ phần trong tay ra, để khơi thông quan hệ đi."
"Không bao giờ." Bà cụ Thẩm không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay: "Đây là gốc rễ của nhà họ Thẩm chúng tôi."
Trong lòng ông Khương thầm cười lạnh một tiếng, nếu Thẩm Không Thanh không còn nữa, dù có sở hữu nhiều cổ phần công ty đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Chẳng qua, ông ta hiểu tính cách của bà ấy, bà ấy không chấp nhận người khác phản bác ý kiến của mình.
"Được rồi, bà tự nghĩ cách đi."
Trong lòng bà cụ Thẩm căng thẳng, ông ta định mặc kệ bà ấy ư?
"A Khương, ông nhất định phải giúp tôi, tôi chỉ có mỗi một đứa con thôi."
"Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức." Ông Khương xoa xoa trán, rồi vờ như thuận miệng nói: "Gần đây giấc ngủ của tôi không sâu, bà cho tôi mấy cây hương an thần đi."
Ông ta muốn mang hương đó đi xét nghiệm.
Bà cụ Thẩm do dự vài giây: "Hương này... là do tôi tự tay làm. Hiện tại tôi đang ở bệnh viện, nên không thể là được, chờ tôi khỏe lên sẽ làm cho ông ngay. Nếu không, ông thử uống thuốc ngủ trước đi."
Lòng ông Khương hoàn toàn lạnh lẽo, ông ta và người phụ nữ này ở cạnh nhau mấy chục năm, ông ta giúp bà ta vượt qua bao mưa gió, khó khăn. Thế nhưng hiện tại, ông ta nản lòng rồi, ông ta cảm giác những hi sinh của bản thân mấy chục năm qua đều không đáng.
"Uống nhiều thuốc ngủ không tốt cho sức khỏe."