Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:03
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều không đợi ông ta nói ra miệng, đã lạnh lùng nói: "Tôi nói thẳng nhé, có bà ấy sẽ không có tôi, nếu mọi người giúp bà ấy, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Dù sao con người ăn ngũ cốc, không thể không bị bệnh, đúng không?"
"Ồ, cũng đừng đến cầu xin thầy tôi, chúng tôi ân oán rõ ràng, trắng là trắng mà đen là đen, không chấp nhận màu xám trung gian."
Cô đã nói vậy, nhóm cổ đông còn biết làm thế nào bây giờ?
Họ cũng đâu dám đắc tội với nhà họ Liên.
Thấy cô diễn thật thật giả giả, bộ trưởng Phương cảm thán quả là hậu sinh khả úy.
Kỹ thuật diễn của Đỗ Hành đã khiến người ta kinh ngạc lắm rồi, không ngờ kỹ thuật diễn của Liên Kiều cũng không tệ.
Da đầu ông Khương run lên, ông ta tha thiết khuyên nhủ: "Oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc? Sự thù hận kéo dài từ thế hệ này đến thế hệ khác, có tác dụng gì đâu?"
Liên Kiều nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa, như thể thương hại, lại như thể tiếc hận: "Không đâu, vận số của nhà họ Thẩm sắp tận rồi. Không còn người nối nghiệp nữa, mối ân oán trăm năm sẽ kết thúc một cách viên mãn."
"Khụ khụ." Ông Lý bị sặc nước trà: "Cháu Liên, cháu nói chuyện thẳng thắn như thế sẽ đắc tội với người khác đó."
Thế nhưng, được cô nhắc nhở như vậy, họ mới chợt ý thức được, hình như mọi chuyện đúng là như vậy.
Tuy năng lực kinh doanh của Thẩm Không Thanh rất lợi hại, nhưng con trai Thẩm Nam Tinh của ông ta lại là điển hình của kiểu người ăn chơi trác táng, suốt ngày trêu chó chọc mèo, chẳng có năng lực gì cả.
Thẩm Linh lại là con gái, hơn nữa đầu óc có vấn đề.
Sau khi Thẩm Không Thanh rời đi, ai sẽ thừa kế Kinh Nhân Đường?
Nghĩ vậy, họ cảm thấy cổ phần trong tay không còn quý như lúc trước nữa.
Liên Kiều xòe tay, nói năng một cách đường hoàng: "Tôi biết sẽ dễ đắc tội với người khác, nhưng thế thì sao? Tôi vui là được."
Con ngươi cô đảo một vòng: "Đúng rồi, tôi đề nghị mọi người nên tặng miễn phí số cổ phần trong tay cho quốc gia thì hơn, coi như cống hiến xây dựng nước nhà. Tôi biết mọi người đều là người giàu tình cảm yêu nước giống tôi, nhất định sẽ đồng ý thôi."
Lời nói của cô khiến tất cả cổ đông choáng váng.
Không, họ không đồng ý.
Tặng miễn phí ư? Đừng đùa. Họ đều là người phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia đình đấy.
Ông Lý là người đầu tiên đứng dậy: "Cái đó... A, tôi đau bụng quá, có lẽ ăn phải đồ hỏng rồi."
Ông Lục cũng vội vàng đi ra ngoài: "Tôi đau đầu, chắc chắn là cảm mạo phát sốt rồi. Tôi phải đến bệnh viện khám xem thế nào."
Mọi người đều ra sức viện cớ, vội vàng rời khỏi đây với tốc độ nhanh như bay, chỉ sợ bị ép tặng miễn phí cổ phần công ty.
Dáng vẻ thất bại phải trốn chạy đầy chật vật này, khiến khóe miệng bộ trưởng Phương giật giật.
Một nhóm ông già còn không có trách nhiệm bằng một cô gái nhỏ.
Liên Kiều thấy vậy thì mặt mày cong cong: "Đồng chí lão Khương, sao ông không rời đi?"
Mưu kế của ông Khương sâu hơn những người khác, ông ta vẫn không từ bỏ ý định lừa gạt Liên Kiều.
"Cơ thể của tôi rất tốt, Liên Kiều, cháu nghe ông già này khuyên một câu đi, làm người không nên quá ngay thẳng."
Biểu cảm của Liên Kiều có chút khác thường: "Cảm ơn, ý tốt của ông tôi nhận, để báo đáp, tôi kể ông nghe một bí mật nhé."
Ông Khương lập tức hưng phấn hỏi: "Bí mật gì?"
Liên Kiều xoa xoa chiếc khuyên tai hồng ngọc, nở một nụ cười ngọt ngào: "Sách thuốc tổ truyền của nhà họ Thẩm giấu ở ngăn ngầm trong gầm giường của bà cụ Thẩm."
Cô nói một cách tùy ý, thế nhưng khi những lời này rơi vào tai ông Khương, lại khiến ông ta chấn động như nghe tiếng pháo hoa nổ: "Hả? Sao cháu biết?"
Liên Kiều tủm tỉm cười: "Người hiểu biết bạn nhất là kẻ thù của bạn, đồng chí lão Khương, ông suy nghĩ một chút, xem sau khi trộm sách xong, có thể tặng miễn phí cho nhà nước không?"
Trái tim ông Khương đã bay đến nơi xa, ông ta có chút không yên lòng: "Cháu đừng đùa, tôi nào có bản lĩnh đó."
"Tất nhiên là có, trên đời này chỉ có mỗi ông có thể trộm được." Ánh mắt Liên Kiều híp lại: "Dù sao, ông là một trong những người thân mật bên gối của bà cụ Thẩm mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-275.html.]
"Phụt." Bộ trưởng Phương kinh ngạc đến độ phun hết trà trong miệng ra, không phải chứ?
Đây quả là bê bối lớn.
Ông Khương nghe vậy thì biến sắc, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Liên Kiều, cháu đừng nói linh tinh. Cháu thế là đang đặt điều vu khống tôi."
Liên Kiều nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng: "Tôi nhìn ra được."
Trong lòng ông Khương giận dữ không thôi: "Đây không phải chuyện có thể lấy ra đùa giỡn, cháu làm vậy là không đúng."
Dứt lời, ông ta cầm đồ đạc rồi rời đi ngay. Ông ta không bao giờ ở chung một không gian với cô nữa, cô quá đảng sợ.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau ông ta: "Ông bị trúng độc."
Ông Khương quay phắt người lại, sắc mặt trắng bệch: "Cháu nói linh tinh gì thế. Tôi không có..."
Liên Kiều đong đưa hai chân, ánh mắt tràn ngập sự thương hại: "Có phải gần đây chất lượng giấc ngủ của ông không được tốt không? Chỉ khi ở bên cạnh bà cụ Thẩm, ông mới có thể ngủ ngon giấc? Khi hai người ở cạnh nhau, bà ấy thường đốt hương, đúng không?"
Mỗi câu của nàng giống hệt một tia sét, đánh cho ông Khương hốt hoảng, bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch: "Sao cháu biết?"
Những lời cô nói hoàn toàn đúng, giống như tận mắt chứng kiến vậy.
Liên Kiều khẽ lắc đầu: "Tôi là thiên tài chế thuốc mà. Hương kia có vấn đề, chậc, chậc, không hổ là bà cụ Thẩm, vẫn ngoan độc như thế."
Đang nói hăng say, đột nhiên cô giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua: "Ôi, đã đến giờ này rồi cơ à? Tôi phải đi rồi, tạm biệt nhé."
Cô giống như cơn gió, nói đến là đến, nói đi là đi, vô cùng tự tại.
"Liên Kiều, Liên Kiều." Ông Khương sắp suy sụp đến nơi, làm gì có ai nói một nửa đã rời đi? Ông ta vội vàng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp.
Khi ông ta quay về phòng bao, cả người giống như thất hồn lạc phách, như thể bị rút hết sức sống.
Bộ trưởng Phương thầm kinh ngạc, sợ hãi, xem ra Liên Kiều đã nói trúng hết, Liên Kiều trâu bò quá.
Nhìn thấy ông ấy, hai mắt ông Khương chợt sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ấy không buông: "Bộ trưởng Phương, ông nhất định phải giúp tôi."
Bộ trưởng Phương thở dài: "Nói không chừng con bé chỉ đang dọa ông thôi, ông đến bệnh viện kiểm tra thử xem."
Hiện tại đầu óc ông Khương vô cùng hoảng loạn, nhưng ông ta biết cô không phải đang dọa ông ta: "Ngay cả việc chi tiết như đốt hương con bé cũng biết, chắc chắn không phải dọa đâu. Bộ trưởng Phương, mong ông hãy nói đỡ cho tôi, cầu xin con bé chữa bệnh giúp tôi."
Ai ngờ, bộ trưởng Phương lại trả lời một câu: "Ông tưởng con bé là người sẽ nghe lời người khác à?"
Ông Khương: "..."
---
Trong một khu dân cư cổ xưa, Annie hết nhìn đông đến nhìn tây, vẻ mặt có chút tò mò.
Nơi đây chỉ có một vài gian nhà trệt, trong đó có một căn nhà nhỏ có sân vườn, diện tích không lớn, vốn được sử dụng để làm văn phòng cho các cơ quan ban ngành, nhưng năm nay họ vừa chuyển đi.
Họ vừa chuyển đi, căn nhà này đã bị công ty của Hứa Vinh Hoa mua lại, tin tức của gia đình anh ta khá nhanh nhạy.
"Hứa Gia Thiện, anh cảm thấy căn nhà này thế nào?"
Vẻ mặt Hứa Gia Thiện ngơ ngác: "Tôi không am hiểu mấy chuyện này."
Căn nhà này tốt hay không tốt thì liên quan gì đến anh ta đâu.
Annie mím môi, có chút mất hứng: "Chị họ, chị thấy sao?"
Liên Kiều còn nói gì được nữa? Trong thời buổi hiện tại, mua bất cứ căn nhà nào thì cũng đều có lời.
"Tuy nhà khá cũ, nhưng lại nằm ở đoạn đường khá tốt, có thể đập đi xây mới lại, muốn thiết kế kiểu nào cũng được."
Hiện tại không cho phép xây sửa tứ hợp viện, nhưng loại nhà dân kiểu này thì có thể. Chẳng qua hoàn cảnh xung quanh không được tốt lắm, những căn nhà xung quanh đều có kiểu dáng tương tự nhau.
Là kiểu một căn nhà có tận mười mấy người chen chúc.