Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:05:01
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Kiều thản nhiên lắc đầu: "Không hiểu, tôi vẫn còn nhỏ."

Cảm xúc dào dạt của ông Khương như bị dội một gáo nước lạnh, khiến vẻ mặt ông ta sượng trân.

"Cháu hỏi người thân của cháu, cha mẹ cháu, thầy cô cháu, xem họ nói gì về Kinh Nhân Đường?"

Liên Kiều siết c.h.ặ.t t.a.y phải, cất giọng đường hoàng, nghiêm túc: "Giáo viên tôi nói, nhà họ Liên bọn tôi và nhà họ Thẩm thề không đội trời chung. Nếu có thể xử gọn nhà họ Thẩm thì quá tốt. Dù Kinh Nhân Đường phá sản, không phải còn có tiệm thuốc của nhà họ Liên đấy ư? Đảm bảo dân chúng không thiếu thuốc uống.

Ông Khương: "..." Tính sai rồi.

Ông ta không ngờ rằng họ là kẻ thù, kiểu kẻ thù chỉ hận không thể lật đổ đối phương.

Tức là, những lời ông ta vừa nói hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, trong lòng ông ta tràn ngập sự nghi hoặc.

Cô thật sự không thèm để ý đến Kinh Nhân Đường? Hay chỉ đang ra vẻ thôi?

Ông ta giật mình, ướm hỏi: "Vậy cháu bán cổ phần công ty cho tôi đi?"

Lỗ tai của mọi người dựng thẳng lên, họ cũng muốn có cổ phần công ty.

Vẻ mặt Liên Kiều vẫn thờ ơ như cũ: "Được thôi. Ông ra giá đi."

Trong lòng ông Khương mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn cố kiềm chế. Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, ông ta nói: "Năm vạn đồng, cháu cảm thấy có được không?"

Mọi người trợn trắng mắt, nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường. Chỉ có năm vạn đồng thôi ư? Ép giá thấp như thế, là bắt nạt cô gái nhỏ người ta chưa trải sự đời đúng không?

Vẻ mặt Liên Kiều vẫn không thay đổi, cô thuận miệng báo một con số: "Năm trăm vạn, không mặc cả."

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh, mọi người nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ. Mạnh miệng thật đấy, vừa mở miệng đã đòi năm trăm vạn.

Năm trăm vạn đó, ai lấy ra được?

Ở thời đại này, người có từ một vạn trở lên đã được coi là người giàu có rồi. Đằng này cô lại đòi tận năm trăm vạn?

Bán ông ta đi cũng không được cái giá này.

"Treo giá là một phương pháp trong kinh doanh." Liên Kiều nở một nụ cười lạnh: "Chỉ mới năm trăm vạn thôi đã chê đắt ư? "

Mọi người nghe mà tức đến hộc máu. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, ai ngờ tính tình lại khó ưa đến thế.

Khóe miệng ông Khương giật giật: "Liên Kiều này, tôi thương lượng với tất cả thành ý, nên mong cháu cũng chân thành một chút. Chúng ta có thể kết bạn, nếu tương lai cháu gặp khó khăn gì, cũng có thể đến nhờ tôi giúp đỡ."

"Nói chuyện tiền bạc sẽ làm tổn thương đến tình cảm, nói chuyện tình cảm sẽ làm tổn thương tiền bạc." Liên Kiều nghiêm túc nói: "Con người tôi khá máy móc."

Ông Khương: "..." Cháu cứ thế này chúng ta sẽ không thể nói chuyện tiếp được đâu. Bộ nãy của cháu khác hoàn toàn người bình thường.

Trong phòng đột vang lên một tiếng cười: “Ha ha ha.”

Mọi người thấy người cười thì đứng lên cười đón tiếp: "Bộ trưởng Phương, ông tới rồi, mau ngồi đi."

Bộ trưởng Phương cười ngồi xuống, tầm mắt lia một vòng: "Tôi có việc nên tới muộn, mọi người đã bàn bạc xong chưa?"

Gương mặt ông Khương tràn ngập ý cười, ông ta gật đầu: "Bàn xong rồi. Bộ trưởng Phương, Liên Kiều không muốn nhúng tay vào chuyện Kinh Nhân Đường, tôi đang đề nghị cô ấy bán cổ phần trong tay cho nhóm cổ đông chúng tôi."

Ông ta không những giành nói trước, mà còn ám chỉ Liên Kiều.

"Bộ trưởng Phương, ông cảm thấy thế nào?"

Bộ trưởng Phương sẽ không làm chỗ dựa cho ông ta. Những người này đều là hồ ly già, đương nhiên, ông ấy cũng không dám đắc tội những người này.

"Chuyện này phải xem ý của Liên Kiều."

Mọi người đồng loạt nhìn Liên Kiều, cô chớp chớp mắt nói: "Bộ trưởng Phương, ông ta dùng tiền sỉ nhục cháu."

Cô cũng sẽ ám chỉ đối thủ, thậm chí còn thêm mắm dặm muối cơ.

Ông Khương bị Liên Kiều chỉ thẳng mặt thì trợn tròn mắt: "Hả? Gì cơ?"

Khóe miệng Liên Kiều cong lên, nở một nụ cười châm chọc: "Ông ta mới bỏ ra năm vạn đã muốn lừa cổ phần trong tay cháu, ha ha, tưởng cháu ngốc chắc? Cháu đâu phải trẻ con ba tuổi? Ông ta còn định đánh bài tình cảm với cháu nữa chứ."

Cô cũng biết ám chỉ đối thủ, còn biết cả thêm mắm dặm muối cơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-274.html.]

Bộ trưởng Phương ngẩn ra, nhìn đám người kia với ánh mắt lạnh lùng.

Mấy ông già này muốn đánh bài tình cảm với một thiếu nữ trẻ tuổi? Định đùa giỡn lưu manh đúng không?

Sao họ dám?

Thấy bản thân bị chơi khăm, vẻ mặt người nào người nấy đều đỏ au, xem ra thiên tài và bệnh thần kinh chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, những người thường như họ khó mà hiểu nổi.

"Không, không, tôi không có ý đó, là ông Khương nói."

"Đúng, nãy giờ toàn là ông Khương nói, chúng tôi không mở miệng câu nào. Liên Kiều, cháu đừng hiểu lầm."

Bị mọi người hợp tác đùn đẩy trách nhiệm, cả người ông Khương khó chịu: "Tôi không có."

Bộ trưởng Phương thở dài: "Ông Khương, ông ăn nói phải có chừng có mực, Liên Kiều không phải một cô gái bình thường."

Ông Khương khóc không ra nước mắt, ông ta thật sự không có ý đó mà.

Liên Kiều mấp máy môi: "Bộ trưởng Phương, cháu ghét nhất bị người khác tính kế. Họ muốn cổ phần trong tay cháu thì cứ đàm phán bình thường là được, nhưng họ lại coi cháu thành đứa ngốc, làm vậy chẳng có chút thành ý nào cả."

Cô nói thẳng tưng, một câu đã chọc thủng ý đồ của đám cáo già.

Họ đều là người quen với sóng to gió lớn, nhưng lúc này lại không khỏi xấu hổ: "Liên Kiều, cháu thật sự hiểu lầm rồi."

Chẳng qua, cũng vì sự ngay thẳng của Liên Kiều, nên sự đề phòng của mọi người đối với cô dần giảm đi.

Cô không có đầu óc gì, chỉ là một thiên tài dốc lòng vì y dược.

Loại người có tính cách thẳng thắn thế này, đầu óc sẽ không có quá nhiều mưu kế.

Hình như Liên Kiều rất tức giận: "Những người đang ngồi đây đều là nhân vật lớn, cháu lại chỉ là một thiếu nữ, không dám đắc tội họ. Bộ trưởng Phương, để tránh những rắc rối về sau, cháu định tặng miễn phí cổ phần trong tay cho nhà nước."

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều bị sốc. Cô điên rồi ư?

Có người bỏ tiền mua, cô không chịu bán, trái lại tặng miễn phí cho người khác?

Quả nhiên là cô chiêu hành động theo cảm tính, chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền.

Bộ trưởng Phương không thể không cảm thán, thiết lập tính cách ngay thẳng, cương trực được cô thể hiện quá hoàn mỹ, xứng danh bà tổ nghề diễn.

Ông ấy còn phối hợp diễn với cô: "Liên Kiều, mọi người đều không phải người keo kiệt, cháu không nhất thiết phải làm vậy."

Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều nhăn lại: "Cháu nhát gan, không thể chịu sợ hãi. Dù sao hiện tại nhà họ Thẩm gặp khó khăn, Kinh Nhân Đường sớm muộn cũng biến mất thôi, bụi về với bụi, đất về với đất, khá tốt."

Nhóm cổ đông vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, họ không làm được hành vi coi tiền thành rác rưởi như cô.

Ông Khương đứng ra nói: "Bộ trưởng Phương, kinh nhân Đường không thể phá sản được. Đây là dấu hiệu vàng trong cộng đồng Trung y của chúng ta, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đưa Thẩm Không Thanh ra ngoài đi."

Bộ trưởng Phương xua tay: "Tôi cũng chẳng thể làm gì được."

Chuyện này liên quan đến nhiều bên, phải vận dụng nhiều mối quan hệ, ông ấy không muốn sử dụng hết những mối quan hệ đó cho một mình Thẩm Không Thanh, cũng là đều dễ hiểu.

Đôi mắt của ông Khương đảo quah: "Liên Kiều, tôi nghe nói cháu yêu cầu bà cụ Thẩm rằng phải đưa cho cháu năm mươi phần trăm cổ phần công ty, cháu mới bằng lòng tha cho Thẩm Không Thanh, đúng không?"

Liên Kiều thản nhiên nhìn ông ta một cái, người này lắm mưu nhiều kế nhất, lòng đề phòng cũng nặng nhất.

"Đúng vậy. Tôi chỉ tùy tiện báo giá, muốn dọa bà ấy thôi. Bà ấy phiền c.h.ế.t đi được, lúc này cũng nhờ người mời tôi đến gặp, người khác càng già càng hiền từ, bà ấy thì sao, càng già càng giống yêu tinh."

Bộ trưởng Phương tò mò hỏi: "Yêu tinh?"

Liên Kiều cười đáp: "Là cứ thích sinh sự, gây chuyện không đâu, không chịu an ổn làm người ấy."

Cô nói chuyện rất độc mồm độc miệng, nhưng lại rất sống động.

Càng quan sát, ông Khương càng cảm thấy nàng ngốc, ông ta vẫn không chịu từ bỏ ý định lừa gạt nàng: "Hiện tại bà ấy đang bệnh nặng quấn thân, nhưng vẫn phải bôn ba vì con vì cháu, đáng thương biết bao. Liên Kiều, cháu giúp bà ấy đi."

Liên Kiều chẳng hề che giấu sự chán ghét đối với nhà họ Thẩm: "Đó là báo ứng của ông trời dành cho bà ấy đấy. Tôi nào dám đối đầu với trời, lỡ bị sét đánh thì sao? Mọi người đừng xúi dại tôi."

Mọi người: "..." Thật sự không thể giao tiếp nữa rồi.

Có người tin vào quả báo!

Nhưng ông Khương không tin, ông ta vẫn muốn thuyết phục cô thêm lần nữa.

Loading...