Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:58
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Có điều tôi thấy rất tò mò, Thẩm không thanh tung hoành trên thương trường nên đã tu luyện thành tinh từ lâu rồi, sao lại để thua trong tay một cô gái trẻ tuổi được chứ? Có phải sai ở chỗ nào rồi không? Hay là có người đang âm thầm giúp đỡ cô ta?"
Lão Khương là người dẫn đầu, hơi trầm ngâm: "Khó mà nói, đúng là có khả năng có người đang âm thầm bảo vệ cô ta."
Quốc gia rất che chở những nhân tài đặc biệt.
Lão Hoàng giật mình, nói: "Liên Kiều này là thiên tài chế thuốc, nếu chịu làm việc cho chúng ta thì đúng là tốt quá, trong tay cô ta có cổ phần của Kinh Nhân Đường, làm chút cống hiến cho Kinh Nhân Đường cũng là chuyện nên làm."
Lão Lý cười ha ha: "Nhưng cô ta là học trò của Liên Thủ Chính đấy."
Khóe miệng lão Hoàng giật giật, có kể ban ngày ba đêm cũng không hết ân oán giữa hai nhà, thế mà số cổ phần này lại rơi vào trong tay cô: "Thẩm Kinh Mặc làm vậy là phản bội gia tộc, ăn cây táo rào cây sung, rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì thế?"
"Mờ mắt vì sắc đẹp thôi, đàn ông trẻ tuổi đều không cưỡng lại được cám dỗ mà."
Mọi người một năm miệng mười nói không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, cửa bị mở ra, một bóng người mảnh khảnh đang đứng ở cửa, khẽ mỉm cười: "Một đám lão già nói xấu sau lưng tôi thì không hay lắm đâu."
Tám ông già đưa mắt nhìn nhau, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.
Ông Khương chủ động chào hỏi: "Liên Kiều đấy à? Mau vào đây ngồi đi, mọi người đều đang chờ cháu đấy."
Ông ta đã luống tuổi, thoạt trông ngoài sáu mươi, cơ thể được chăm sóc kỹ càng.
Ông ta nhiệt tình giới thiệu cho cô: "Tôi họ Khương, cháu có thể gọi tôi là ông Khương. Đây là ông Lý, đây là ông Lâm, đây là..."
Tất thảy có tám người, mỗi người sở hữu số lượng cổ phần khác nhau, trong đó lão Khương sở hữu nhiều nhất, khoảng bảy phần trăm.
Liên Kiều đã nhẩm tính, mẹ con nhà họ Thẩm sở hữu nắm giữ sáu mươi ba phần trăm cổ phần, trong tay cô có tám phần trăm, vậy tổng số cổ phần của những người này cộng lại cũng chỉ khoảng hai mươi chín, ba mươi phần trăm.
Vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.
Cô cười tủm tỉm chào hỏi từng người, thoạt trông rất hiền hòa.
Mấy ông già trao đổi ánh mắt với nhau, hình như cũng không khó đối phó đến vậy.
Xem ra thiên tài chế thuốc cũng chỉ đến thế mà thôi, tâm tư quá đơn thuần.
Thế thì tốt, mọi người đã bàn bạc xong, phải bắt tay lừa cô một trận.
Lão Khương là kiểu người thích khống chế mọi chuyện, ông ta nhanh chóng nắm quyền chủ động trong tay, sau đó điều khiển nhịp độ của cuộc trò chuyện.
"Liên Kiều, cháu là một trong những cổ đông của Kinh Nhân Đường, cháu nói xem cháu có giải pháp nào để giải quyết tình thế khó khăn hiện tại không?"
Đầu tiên phải khiến Liên Kiều sợ hãi, sau đó phân tích cho cô hiểu một người phải vì mọi người, rồi tâng bốc cô mấy câu là chuyện này sẽ được giải quyết.
Cô gái này vẫn còn trẻ, dù có thiên phú trong lĩnh vực chế thuốc thì sao? Tính cách ngây thơ, thuần khiết thì khó mà lăn lộn trong xã hội này được.
Họ mơ rất đep, đã nghĩ xong nên làm thế nào để đùa giỡn cô trong lòng bàn tay.
Liên Kiều lấy ra một nắm hồng hạnh, chậm rãi nhấm nháp: "Ồ, tôi không có giải pháp nào cả, chỉ đành để Kinh Nhân Đường phá sản thôi."
Giọng điệu của cô bình thản khiến tất cả mọi người khiếp sợ không thôi! Cô thật sự nghĩ vậy!
Vẻ mặt ông Khương cứng lại: "Cháu nói gì?"
Ông ta tưởng cô rất để ý đến cổ phần công ty Kinh Nhân Đường.
Liên Kiều thờ ơ cười đáp: "Tôi cũng đâu thiếu chút tiền ấy, dù sao tôi dựa vào tài hoa để kiếm cơm, tiền có nhiều hơn nữa cũng chỉ là một con số thôi."
Mọi người: "..."
Giọng điệu khoe giàu này khiến mọi người tức hộc máu, chán ghét vô cùng.
Thanh niên hiện nay đua đòi, khoác lác lên đến tận trời mà chẳng hề đỏ mặt.
Phải để xã hội dạy cô làm người mới được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-273.html.]
Lão Khương không đoán được suy nghĩ của cô: "Cháu vẫn còn trẻ, có thể không biết ý nghĩa của cổ phần trong Kinh Nhân Đường, chúng ta tạm quy đổi sang tiền đi. Tính sơ thì mỗi năm, một phần trăm cổ phần có thể được chia hàng vạn tiền hoa hồng."
Liên Kiều kinh ngạc không thôi: "Ít vậy ư? Ông có chắc là không bị làm giả sổ sách, không bị ai tham ô không?"
Không phải nói Kinh Nhân Đường có chi nhánh trên cả nước ư? Khắp nơi đều có cửa hàng, quy mô lớn như thế, sao chỉ lời lãi xíu tiền vậy?
Mọi người: "..."
Một năm lời hàng trăm vạn, thế mà cô vẫn chê ít? Sao cô không lên trời luôn đi!
Sắc mặt mọi người có chút khó coi, ông Lý nhướng mày: "Cháu đang nói đùa đúng không?"
Liên Kiều chậm rãi trả lời: "Không hề. Công ty chi nhánh ở Pháp của tôi, mỗi tháng có thể kiếm hơn mười vạn đô la Mỹ."
Mọi người khó tin, trợn mắt há mồm: "Sao có thể?"
"Cháu bán cái gì?"
Thời buổi này kiếm tiền dễ vậy ư?
Hơn mười vạn đô la Mỹ, đây là số tiền mà công nhân bình thường là làm lụng cả đời cũng không kiếm ra được.
Dù họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn, có uy tín, danh vọng, họ cũng không kiếm được nhiều tiền đến vậy.
"Bán mỹ phẩm cho phụ nữ." Liên Kiều ngồi với thư thế lười biếng, giống hệt một cô gái chưa trải sự đời: "Có thể các ông không hiểu, cũng chưa thấy bao giờ, nhưng, đó là sản phẩm kiếm được nhiều tiền nhất. Tôi mở vài công ty ở nước ngoài, số lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm. Nên đối với tôi mà nói, dù có nhiều tiền hơn cũng chỉ là gánh nặng mà thôi."
Sự kiêu ngạo của cô khơi dậy hứng thú của mọi người.
Ánh mắt ông Lý sáng rực một cách thần kỳ, ông ta đánh giá cô từ trên xuống dưới. Cô mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trông rất chỉn chu, đẹp đến phát sáng. Tay phải cô đeo một chiếc vòng hồng ngọc được khảm mười sáu viên đá quý và kim cương thượng hạng, tỏa sáng lấp lánh.
Tay trái cô đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ được chế tạo thủ công, kiểu dáng tinh tế, trang nhã, điều quan trọng là nó đắt! Rất đắt! Cực kỳ đắt!
Trên tai cô đeo một đôi khuyên tai hồng ngọc, tuy chỉ có một viên đá quý, nhưng rất đẹp. Viên đá bóng loáng, to cỡ móng tay, ít nhất cũng phải sáu ca-ra trở lên, hơn nữa, viên đá này là vật vô giá.
Ôi, toàn thân đắp cả đống tiền.
Thời buổi này, mỹ phẩm gì đó dễ kiếm tiền đến vậy ư?
"Tôi có thể giúp cháu chia sẻ gánh nặng."
Liên Kiều bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ: "Tôi với ông không quen."
Ông Lý cười tít mắt: "Gặp mặt nhau là quen rồi. À, tôi có đứa cháu trai vừa tốt nghiệp đại học, dáng dấp cũng tuấn tú, đẹp trai lắm. Hai đứa kết làm bạn bè, qua lại nhiều hơn đi."
Ông Trần cũng chen lời: "Tôi cũng có một thằng con trai, thành tích học tập rất tốt, rất xuất sắc, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa."
Ông Lục cười đến dễ gần: "Cháu trai của tôi xuất sắc mọi mặt, đặc biệt còn có khiếu hài hước..."
Ông Lý lập tức đốp chát lại: "Ha ha, xuất sắc nhất là am hiểu cách sống buông thả, phóng túng nhỉ?"
Ông Lục không nể mặt: "Ông nói vậy là ghen tị, ghen tị vì tôi có một đứa cháu xuất sắc."
Ông Lý không cam lòng yếu thế: "Buồn cười c.h.ế.t mất. Ai chẳng biết cháu trai ông là thằng phá gia chi tử, không học vấn, không nghề nghiệp. Thế mà ông vẫn không biết xấu hổ giới thiệu cho nhóc Liên Kiều."
Ông Lục tức điên lên: "Họ Lý kia, ông đừng có mà bịa đặt linh tinh."
Hai người cãi ầm lên, càng ngày càng kịch liệt, sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Ông Khương ngồi cạnh xem đến ngây người, đây là lời nói không hợp thì dùng đến cú đ.ấ.m đấy à?
"Đừng ồn ào nữa, chúng ta đến đây để bàn chuyện quan trọng đấy."
Ông ta mạnh mẽ ngăn chặn cuộc cãi vã, rồi quay đầu nở một nụ cười vô cùng hiền lành: "Liên Kiều, cháu có biết ba chữ Kinh Nhân Đường này có ý nghĩa gì không?"
Liên Kiều chớp mắt: "Có ý nghĩa gì ạ?"
Ông Khương cố gắng lừa dối: "Là lòng tự tôn dân tộc, là báu vật của Hoa Hạ chúng ta. Nó giúp chúng ta dần trưởng thành, vượt qua mưa gió, khó khăn, là tình cảm dân tộc của vô số người dân. Cháu hiểu không?"