Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:56
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Kiều cười tủm tỉm, vỗ bả vai em họ một cái: "Chúc mừng em, Tiểu Gia, chân của em đã khỏi rồi, không khác gì người thường cả."
Cô đã nói mà, cô đã ra tay thì sao không chữa hết được chứ?
Hứa Tiểu Gia ngơ ngác nhìn mọi người, vẫn chưa phản ứng kịp.
Hứa Gia Thiện lao tới ôm em trai, mừng tới phát khóc: "Tiểu Gia à, em đã khỏi rồi, em họ đã trị hết cho em rồi!"
"Á á á." Hứa Tiểu Gia chậm ba nhịp mới kịp phản ứng lại, vành mắt cay cay, nước mắt cũng rơi xuống.
Căn bệnh khiến cậu ấy bối rối nhiều năm, cuối cùng cũng được trị hết rồi? Cuối cùng cậu ấy cũng trở thành người bình thường rồi sao?
Cậu ấy bước đi vài bước với vẻ không tin, nhưng lần này không còn khập khiễng nữa.
"Nhưng vừa rồi..."
Liên Kiều cười tủm tỉm, nói: "Là do vấn đề tâm lý của em, luôn cảm thấy chân mình không thể khỏi được."
Đây là một loại ám chỉ tâm lý.
Hai chân Hứa Tiểu Gia mềm nhũn, ngồi dưới đất vui tới phát khóc: "Anh ơi, em khỏi rồi, em khỏi thật rồi."
Cứ như đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không thể tin được.
Từ nay về sau, cậu ấy đã là người bình thường có thể chạy có thể nhảy!
Hứa Gia Thiện cũng không khác gì, hai mắt rưng rưng: "Đúng, em rất giỏi, vẫn luôn chịu đựng nhiều đau đớn như thế, cuối cùng cũng vượt qua rồi."
"Chị họ mới là giỏi nhất." Trong lòng Hứa Tiểu Gia tràn ngập sự biết ơn, cảm ơn ông trời đã cho cậu ấy gặp được chị họ: "Em thích chị ấy nhất."
Liên Kiều Như trút được gánh nặng, cô đã hoàn thành lời hứa của mình: "Ha ha, có lẽ chúng ta nên chúc mừng một chút, ăn một bữa tiệc lớn nhé?"
"Cái này được đấy."
"Anh đề nghị ăn lẩu."
"Anh muốn ăn cơm tây, bít tết, sườn dê, súp kem nấm."
"Hay là đi ăn dê nướng nguyên con đi."
Trong lúc người một nhà đang kích động thì ngoài cửa có khách tới thăm.
Là bộ trưởng Phương, ông ấy được Liên Đỗ Trọng đón vào, nhìn thấy bầu không khí vui vẻ này thì thấy hơi tò mò: "Chẳng lẽ là có chuyện vui sao?"
Annie vô cùng nhanh miệng: "Đúng vậy, Liên Kiều chữa khỏi bệnh bại liệt ở trẻ em cho Hứa Tiểu Gia đấy."
Mọi người không kịp ngăn cản, trong lòng bực bội không thôi.
Hai mắt bộ trưởng Phương lập tức tỏa sáng: "Liên Kiều, sao cô làm được thế? Mau chia sẻ kinh nghiệm đi, để những người bị bệnh bại liệt trẻ em ngoài kia được chữa trị."
Quả nhiên, Đỗ Hành tức giận trừng mắt nhìn Annie một cái, miệng cô ta nhanh thật đấy, Liên Kiều đã đủ nổi bật rồi, nên khiêm tốn một chút chứ.
Liên Kiều lại thong thả đáp: "Là dựa vào việc kết hợp châm cứu xoa bóp và phẫu thuật mới có thể chữa trị được, nếu không có tay nghề châm cứu tới trình độ như tôi, không có kỹ thuật cầm d.a.o như Thẩm Kinh Mặc là hoàn toàn không thể làm được."
Bộ trưởng Phương: "..."
Hai người này là đại diện cho trình độ cao nhất của Trung y và Tây y, cả nước chỉ có một hai người, lại còn phải kết hợp lại mới được.
Vậy thì chẳng phải là không cách nào phổ cập được hay sao.
"Thôi, tạm thời không đề cập tới chuyện này, lần này tôi tới là vì muốn thuyết phục cô."
Ông ấy đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói thẳng chuyện chính vì thời gian của mọi người đều quý giá.
Những người khác lặng lẽ rời đi, chỉ có Liên Thủ Chính ngồi bên cạnh để làm chỗ dựa cho con gái.
Lỡ như nói yêu cầu gì quá đáng thì để ông từ chối cho.
Liên Kiều nhướng mày, đã đoán được một chút: "Thuyết phục?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-272.html.]
Công việc của bộ trưởng Phương rất bận rộn vậy mà còn cố ý tới đây một chuyến, có thể thấy được ông coi trọng chuyện này tới mức nào: "Cổ đông của Kinh Nhân Đường muốn hẹn cô và Thẩm Kinh Mặc ăn một bữa cơm."
Liên Kiều cười khẽ, nói: "Có lẽ ông cũng điều tra được hành tung của Thẩm Kinh Mặc, anh ấy thật sự không có ở trong nước."
Không có lý do thì làm sao bộ trưởng Phương có thể đi điều tra hành tung của Thẩm Kinh Mặc được, ông ấy ở Bộ y tế chứ không phải Bộ quốc phòng.
"Vậy cô thay mặt đi, nếu còn không xử lý chuyện của Kinh Nhân Đường thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất, nói thật lòng thì tôi không hi vọng Kinh Nhân Đường sụp đổ."
Ông ấy đang suy nghĩ về ích lợi chung, Kinh Nhân Đường không chỉ thuộc về nhà họ Thẩm mà còn thuộc về cả dân chúng.
Kinh Nhân Đường được thành lập trăm năm, có thể kéo dài được tới hôm nay thật sự không dễ dàng.
Nụ cười trên mặt Liên Kiều phai dần đi: "Ông đang giúp những cổ đông đó và bà cụ Thẩm tới tạo áp lực cho tôi à?"
Bộ trưởng Phương khẽ thở dài một hơi, người kiêu ngạo như cô sao có thể chịu đựng được việc bị khinh bỉ?
"Đương nhiên là không phải, tôi chỉ hi vọng mọi người có thể đưa ra một biện pháp xử lý thỏa đáng thôi."
Liên Kiều rất bất đắc dĩ: "Tôi đã nói với bà cụ Thẩm rồi, là bà ấy không chịu nhượng bộ nên không còn gì để bàn nữa."
Nếu bộ trưởng Phương đã được mời tới đây để thuyết phục thì cái gì nên biết cũng đã biết rồi: "Năm mươi phần trăm cổ phần đúng là hơi nhiều, trong tay bọn họ cũng không có nhiều lắm."
Người trẻ tuổi đúng là dám nghĩ, cái cô muốn là cổ phần ư? Đó là quyền sở hữu Kinh Nhân Đường! Cô muốn cho Kinh Nhân Đường đổi chủ!
"Phẩm đức của nhà họ Thẩm không xứng với vị trí này, cũng nên bị loại trừ rồi." Liên Kiều thản nhiên nói: "Nếu Kinh Nhân Đường ở trong tay tôi thì tôi sẽ nộp bảy mươi phần trăm lợi nhuận cho quốc gia, còn có thể nghiên cứu thêm mấy loại thuốc mới có giá cả rẻ hơn, tạo phúc cho người dân bình thường."
Cô muốn Kinh Nhân Đường không phải vì tiền, mà là để cắt đứt chỗ dựa khiến mẹ con Thẩm Không Thanh gây sóng gió.
Không có tiền mà còn muốn lên trời ư? Nằm mơ đi.
Hơn nữa ai ai cũng có trách nhiệm giúp quốc gia thịnh vượng, thân là người Trung Quốc, có tiền bỏ tiền có sức bỏ sức.
Quyên góp cho quốc gia, cô vui lòng.
Mà nói thế nào thì ngành dược cũng là ngành kiếm được nhiều tiền nhất, ba mươi phần trăm lợi nhuận đã đủ để cho Kinh Nhân Đường duy trì hoạt động và xây dựng mấy phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc mới rồi, còn có thể giúp cô có thêm mấy bất động sản.
Chuyện bỏ một được ba như thế này, tại sao lại không làm?
Bảy mươi phần trăm? Suýt chút nữa là bộ trưởng Phương không giữ được biểu cảm trên mặt mình, bây giờ quốc gia nghèo và thiếu tiền tới mức nào, ông ấy biết quá rõ.
Ông ấy suy nghĩ rồi nhắc nhở một câu: "Ngoài thương hiệu vàng thì tài sản quan trọng nhất của Kinh Nhân Đường còn có những phương thuốc cổ truyền của nhà họ Thẩm nữa."
Cổ phần thì có thể hỗ trợ, nhưng bọn họ không thể nào cưỡng chế chiếm đoạt phương thuốc tổ truyền của người ta được.
Nhưng nếu không có phương thuốc tổ truyền của nhà họ Thẩm thì Kinh Nhân Đường sẽ không kéo dài được.
Liên Kiều đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi: "Phương thuốc à, tôi sẽ nghĩ cách, chỉ cần giúp tôi giải quyết chuyện cổ phần là được."
Nếu bên chính phủ ra tay hỗ trợ thì chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
"Được thôi."
Suốt cả quá trình, khóe miệng Liên Thủ Chính mím chặt, xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Ông không thể không thừa nhận con gái nhà mình thông minh quá, quá nhiều sáng kiến, chiêu trò cũng nhiều mà miệng lưỡi lại càng lanh lợi hơn.
Người ta đang ở thế trung lập, tới để thuyết phục nhưng lại bị đôi ba câu của Liên Kiều kéo về phe của mình.
Sau đó còn bày mưu tính kế cho phe bên này nữa chứ!
.....
Ở tiệm cơm Thanh Phong, trong phòng riêng xa hoa nhất có mấy người đàn ông đang châu đầu ghé tai, thì thầm thương lượng.
"Thẩm Không Thanh đúng là nghĩ quẫn trong lòng, tại sao cứ phải đối chọi với Liên Kiều làm gì? Cho dù có thù oán lớn thế nào thì cũng nên chờ qua khoảng thời gian này rồi lại nói chứ."
Không phải là không thể ra tay mà là thời cơ không đúng.
Mọi người cũng không phải người hiền lành, chẳng có ai ăn chay cả, ý chí của ai cũng sắt đá.
Đối với bọn họ mà nói thì Kinh Nhân Đường mới là lợi ích chung, còn Liên Kiều chỉ là một cô gái may mắn thôi, không liên quan gì tới bọn họ cả.