Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:51
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Thẩm vốn không thể chịu kích thích được nữa nên hôn mê hai lần, sau đó thì sức khỏe lại càng kém hơn, nằm ở bệnh viện có lòng mà không có sức.

Hôm đó, Liên Kiều mặc quần áo nghiêm chỉnh chạy tới bệnh viện: "Bà tìm tôi à? Có chuyện gì thế? Ôi, lão phu nhân, sao trông sắc mặt của bà tệ thế, trông cứ như sắp tắt thở rồi vậy, đáng sợ quá đi."

Đúng là sắc mặt bà cụ Thẩm vô cùng kém, thấy đầu sỏ gây tội, trong lòng bà ấy hận c.h.ế.t đi được.

Nhưng ngoài mặt lại không để lộ: "Phải thế nào thì cô mới bằng lòng bỏ qua?"

"Đến khi nào Thẩm Không Thanh chịu phạt mới thôi." Liên Kiều đã đổi sang quần áo mỏng nhẹ thời trang mùa xuân, rạng rỡ xinh đẹp, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Theo phán đoán của tôi thì chắc ông ta phải lĩnh phạt mười năm đấy."

Mười năm sau, hoa kim châm cũng héo rồi.

Bà cụ Thẩm tức tới mức suýt thì ngất xỉu, con nhỏ c.h.ế.t tiệt này ác độc quá.

"Cô liên lạc với Thẩm Kinh Mặc, nói với cậu ta rằng Kinh Nhân Đường đã không còn hoạt động được nữa, nếu không muốn gia nghiệp của tổ tiên sụp đổ thì mau chóng trở về đi."

Bà ấy vẫn còn chưa chịu từ bỏ, vẫn còn nhắm vào Thẩm Kinh Mặc.

Liên Kiều tìm chỗ rồi ngồi xuống, nở một nụ cười xinh đẹp: "Tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu, chắc là trong vòng nửa năm sẽ không về đâu, còn về Kinh Nhân Đường thì anh ấy nói là không có hứng thú, dù sao anh ấy cũng không có cổ phần, thế nên chẳng liên quan gì tới anh ấy cả."

Bà cụ Thẩm tức méo miệng: "Cậu ta muốn làm đứa con cháu bất hiếu của nhà họ Thẩm sao, chẳng lẽ cậu ta không sợ sau khi c.h.ế.t thì không còn mặt mũi nào để gặp tổ tiên à?"

Lúc không có việc gì thì không chịu cho Thẩm Kinh Mặc tiếp xúc với Kinh Nhân Đường, đẩy người đi rất xa.

Thế mà bây giờ vừa xảy ra chuyện đã muốn lợi dụng người ta để chắn công kích.

Trên đời này làm gì có chuyện nào hời như vậy chứ?

Liên Kiều không khỏi vui vẻ: "Ôi, Kinh Nhân Đường sụp đổ trong tay mẹ con mấy người, vậy nên cũng nên là mấy người tạ tội với tổ tiên, không phải hay sao?"

Đám người này thật là, mạng của bọn họ là mạng, quý giá biết bao, còn mạng của người khác thì không đáng giá tiền, muốn dẫm đạp thế nào cũng được, ha ha.

Bà cụ Thẩm hít sâu một hơi, nói: "Nói điều kiện đi, cô muốn cái gì?"

"Để tôi nghĩ thử xem." Liên Kiều vân vê sợi tóc của mình: "À, có rồi, tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần của Kinh Nhân Đường."

Bà cụ Thẩm tức tới mức ngồi bật dậy, cả người phát run: "Mày, mày..."

Liên Kiều nở nụ cười rạng rỡ: "Vui đến vậy sao? Đúng là để nhà họ Thẩm mấy người chiếm lời rồi, cái mạng của Thẩm Không Thanh con trai bà cũng có giá đấy chứ."

Bà cụ Thẩm hoàn toàn phát điên: "Cút cút cút."

"Xem ra là muốn tiền chứ không muốn mạng, vậy thì để Thẩm Không Thanh ngồi tù mười năm đi, Liên Kiều lạnh lùng để lại những lời này rồi quay đầu bỏ đi.

Nhìn bóng dáng kiên định của cô, lúc này bà cụ Thẩm mới nhận ra được Liên Kiều đáng sợ tới mức nào, ba đời bà cháu đều bị hủy hoại trong tay cô rồi.

Là thiên đạo luân hồi? Hay là ý trời?

Bà ấy phun ra một ngụm máu, nằm xụi lơ trên giường bệnh, bụm chặt trái tim đang quặn đau: "Bác sĩ, bác sĩ."

Liên Kiều quay đầu lại nhìn thoáng qua nhóm bác sĩ chạy tới như điên, khóe miệng nhếch lên, yếu thế, mới vậy mà chịu không nổi rồi sao?

.....

Người trong nhà đều ở nhà, đang vây quanh Hứa Tiểu Gia ngồi trên xe lăn, lúc này vẻ mặt của Hứa Tiểu Gia rất căng thẳng, đến việc hô hấp cũng có chút khó khăn.

Annie nhìn cậu ấy, mím môi: "Chị họ, cậu ta có thể đứng lên thật sao? Sao tôi cảm thấy cứ như kỳ tích thế?"

Là bệnh bại liệt ở trẻ em đấy, đã hơn mười năm rồi thì sao có thể chữa khỏi được? Dù sao thì cô ta chưa từng nghe nói có trường hợp nào như thế.

Liên Kiều có tai như điếc, vẫn tập trung tháo băng gạc, từng vòng từng vòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Liên Thủ Chính và ba đứa con trai đều nhìn rất cẩn thận, bọn họ cũng khá tò mò, không biết có thể chữa khỏi được bệnh bại liệt ở trẻ em hay không.

Nếu được, vậy thì đó sẽ là một cột mốc lịch sử của nền y học.

Ý nghĩa vô cùng to lớn.

Hứa Gia Thiện liên tục an ủi em trai nhưng sắc mặt anh ấy cũng trắng bệt vì căng thẳng quá độ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-271.html.]

Annie nhận ra điều đó, nhịn không được nói: "Hứa Tiểu Gia, cho dù cậu không thể đứng lên được thì cũng không sao, tôi có thể cho cậu một số tiền để cậu không phải lo áo cơm cả đời này."

Hứa Tiểu Gia vốn đang hồi hộp tới phát run, nghe xong lời này thì sắc mặt tái nhợt.

Hứa Gia Thiện sắp tức c.h.ế.t rồi: "Câm miệng, cô không biết nói chuyện thì đừng nói."

Vào những lúc thế này thì phải cổ vũ, khuyến khích, an ủi chứ không phải là thọc một d.a.o như thế.

Annie tỏ vẻ không thể hiểu được: "Tôi muốn cho cậu ta tiền là muốn tốt cho cậu ta thôi!"

Cô ta chỉ có ý tốt, tại sao bọn họ lại không vui chứ?

Hứa Gia Thiện không biết tại sao cô ta vẫn còn chưa quay về Pháp, đã ở bao lâu rồi, cô ta cứ lắc lư trước mặt, phiền quá.

"Anh em chúng tôi không cần bố thí, chúng tôi có tay có chân, có thể tự nuôi sống chính mình."

Annie nói ngay thẳng: "Tay chân của anh bình thường nhưng cậu ta thì không mà."

Vẻ mặt anh em nhà họ Hứa đều rất tệ, tới Đỗ Hành cũng không thể nghe tiếp được nữa: "Anh cả, đưa cô ta ra ngoài đi, ồn quá."

Liên Đỗ Trọng nhìn thoáng qua em họ, anh ấy vẫn rất có uy tín: "Annie, cô câm miệng hoặc là đi ra ngoài đi, ở đây không tới lượt cô nói chuyện."

Annie hơi sợ anh ấy, dáng vẻ lúc anh ấy xụ mặt có hơi đáng sợ: "Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì."

Liên Kiều tháo hết băng gạc ra, vỗ tay: "Được rồi, đứng dậy đi vài bước đi."

Hứa Tiểu Gia hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đứng dậy, chậm rãi sải ra một bước.

Chân đang run rẩy, vừa đau vừa nhói.

Nhưng điều khiến mọi người thất vọng là cậu ấy vẫn còn khập khiễng như cũ.

Tâm trạng của Hứa Tiểu Gia lập tức rơi xuống đáy cốc, kỳ tích không xảy ra.

Liên Thủ Chính vỗ bờ vai cậu ấy: "Không có gì, sau này sẽ từ từ đỡ hơn thôi, chúng ta không nên gấp gáp."

"Đúng đó, không phải bây giờ đã sắp đỡ hơn rồi sao, làm thêm vài đợt trị liệu nữa là được, dù sao không thành công thì cậu cũng không phải trả tiền thuốc men mà."

"Thực ra cũng không có gì, mọi người cảm thấy bây giờ cậu đã khá tốt rồi, còn biết kiếm tiền nữa, chẳng lẽ lại sợ con gái chướng mắt cậu hay sao?"

Hứa Gia Thiện cố nén sự chua xót, nói: "Tiểu Gia, lần này không được thì vẫn còn lần sau, đừng có nản lòng."

Liên Kiều lặng lẽ đi tới cửa, đối mặt với bọn họ, cả người lui về sau rồi vẫy tay với bọn họ: "Hứa Tiểu Gia, em lại đây."

Hứa Tiểu Gia do dự một chút, nhưng sau đó vẫn nghe lời cô theo thói quen.

Annie thấy hơi khó hiểu: "Này, Liên Kiều, cô tính dắt cậu ta đi đâu..."

Liên Kiều đi lui về sau, chẳng mấy chốc đã lui tới chỗ cầu thang, người sắp té xuống nhưng cô vẫn không nhìn thấy được.

Nhưng những người khác đều thấy, đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Liên Kiều, cẩn thận." Liên Thủ Chính sợ hãi.

"Em gái, coi chừng bậc thang kìa."

Nhưng không còn kịp nữa rồi, Liên Kiều bước hụt một chân, cả người lảo đảo sắp ngã, vừa nguy hiểm vừa dọa người.

Hứa Tiểu Gia sợ tái mặt, chạy như bay qua: "Chị họ, đứng yên."

Cậu ấy chạy như bay đi, là người đầu tiên xông tới giữ chặt lấy Liên Kiều, kéo cô tới chỗ an toàn.

Cậu ấy thở phào một hơi: "Chị họ, chị đi đường phải biết nhìn đường chứ."

Liên Kiều cười tủm tỉm, lắc tay lắc chân, tỏ vẻ không sao hết.

Mọi người lại nhìn về phía chân của Hứa Tiểu Gia, người nào người nấy đều tỏ vẻ giật mình.

Hứa Gia Thiện mừng rỡ như điên: "Tiểu Gia, chân em..."

Annie lại càng khoa trương hơn, ra sức dụi mắt: "Có phải tôi nhìn nhầm rồi hay không? Chân Hứa Tiểu Gia rất bình thường."

Loading...