Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:47
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Hành không thèm nghĩ ngợi đã gật đầu: "Đương nhiên, không thành vấn đề, ha ha ha."

Thực ra anh ta không thèm quan tâm nó sẽ rơi vào tay ai, nhưng chỉ cần là của người nhà họ Liên là được.

Cậu hai Liên đã thấy chướng mắt cả nhà Thẩm Không Thanh từ lâu rồi: "Anh em bọn anh đều ủng hộ em giành Kinh Nhân Đường vào tay, đúng không anh cả?"

Ánh mắt của cậu cả Liên cũng khác thường: "Ừ, nghĩ tới cảnh Kinh Nhân Đường đổi chủ là anh lại thấy vui vẻ không thôi, nhà họ Thẩm mà không còn Kinh Nhân Đường thì còn làm gì được nữa, ha ha."

Vẫn là em gái lợi hại nhất, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu này.

"Thẩm Kinh Mặc... Em đã bàn bạc với cậu ta chưa?"

Liên Kiều không thèm lo lắng một chút nào, đáp: "Vẫn chưa ạ, không sốt ruột, em muốn bàn với các anh trước đã."

Anh em nhà họ Liên sôi nổi tỏ vẻ: "Cần tiền có tiền cần người có người, nếu em cần gì thì cứ việc nói."

Liên Kiều mỉm cười ngọt ngào, cười giống như một cô chủ nhà giàu ngây thơ không hiểu sự đời.

.....

Khi Thẩm Kinh Mặc nghe thấy tin tức này từ miệng Liên Kiều thì hai mắt cũng phải trợn to, lần này cô muốn chơi lớn rồi.

Liên Kiều nhướng mày: "Anh để ý à?"

Thẩm Kinh Mặc ra sức lắc đầu: "Không không, Kinh Nhân Đường cũng nên đổi chủ rồi, em thích hợp hơn Thẩm Không Thanh nhiều, em có tình cảm còn ông ta chỉ là một thương nhân không có cảm tình."

Cứ coi như là bồi thường đi.

Cả nhà Thẩm Không Thanh không còn Kinh Nhân Đường thì cũng sẽ không cách nào hại người được nữa, vậy là ân oán giữa hai nhà Thẩm Liên cũng sẽ kết thúc.

Liên Kiều nhìn anh một cái thật kỹ: "Anh thật sự không nghĩ tới chuyện lên thay hay sao?"

Thẩm Kinh Mặc chưa từng nghĩ tới chuyện đó: "Anh không hứng thú với chuyện kinh doanh, anh cũng không thiếu chút tiền đó, cần anh phối hợp như thế nào thì em cứ nói."

Anh rất biết điều, tâm trạng Liên Kiều rất tốt, thế là tặng cho một nụ hôn, cô tươi cười như mật ngọt, nói: "Không tồi không tồi, anh là một người bạn trai đủ tư cách đấy."

.....

Thẩm Không Thanh vừa gặp chuyện là bà cụ Thẩm biết được đầu tiên, bà ấy lập tức sử dụng tất cả các mối quan hệ để cố gắng đưa con trai ra ngoài.

Nhưng đáng tiếc, chuyện này quá ầm ĩ, thời điểm lại còn nhạy cảm nên trong khoảng thời gian ngắn không có hiệu quả gì.

Bà cụ Thẩm ngang ngược mấy chục năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh khốn khó này, bị ăn một đòn khiến đầu óc bà ấy choáng váng.

Bà ấy không thể không xin cổ đông đứng sau màn giúp đỡ, nhưng cổ đông chỉ khuyên bà ấy cứ chuẩn bị tiền đi, đừng có nóng vội, chờ qua con sóng này để mọi chuyện lắng xuống rồi lại cứu người ra.

Nhưng sao bà cụ Thẩm có thể đồng ý được, Thẩm Không Thanh là chỗ dựa của bà ấy, cũng là hi vọng của bà ấy.

Sao bà ấy có thể để đứa con trai yêu dấu duy nhất của mình bị nhốt trong đó, đánh mất tự do chứ? Dù là một ngày thì bà ấy cũng không thể chịu đựng được!

Cái gì nên khuyên thì cổ đông cũng khuyên rồi, nếu không chịu nghe lời khuyên thì bọn họ cũng hết cách, tự mình giải quyết khó khăn đi.

Bà cụ Thẩm vẫn chưa chịu từ bỏ, không màng cơ thể nhiều bệnh tật, dẫn con dâu bôn ba khắp nơi, đau khổ cầu xin chỉ mong tìm được quan hệ.

Nhưng vấn đề là chuyện này bị bên trên nhìn chằm chằm, nào có ai dám đánh cược việc tiền đồ bị hủy hoại để giúp bà ấy chứ?

Từ trước tới nay bà cụ Thẩm ngang ngược, kiêu căng ngạo mạn, tự nhận là gia đình mình rất đáng gờm, nhưng khi đối diện với thế lực to lớn hơn thì hoàn toàn không là gì cả.

Bà ấy bôn ba vài ngày, chịu đủ ghẻ lạnh, cảm nhận được nóng lạnh của thói đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-270.html.]

Nhưng càng như vậy thì bà ấy càng quyết tâm hơn, phải cứu Thẩm Không Thanh ra.

Thẩm Không Thanh mới là trụ cột của nhà họ Thẩm, là người chèo chống, nếu không có ông ta thì bên dưới sẽ rối loạn hết.

Kinh Nhân Đường như rắn mất đầu, hoạt động bắt đầu xuất hiện vấn đề, những dược liệu tốt không đến được tay họ, thế nên không cách nào bào chế thuốc được, chỉ có thể dựa vào hàng tồn kho, lòng các công nhân d.a.o động, cũng sôi nổi xin được từ chức.

Trước kia bà cụ Thẩm còn có thể nắm giữ nhiều quyền lực, nắm chặt Kinh Nhân Đường trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, cơ thể yếu ớt, lại còn có bệnh, chỉ cần gắng sức một chút thôi là đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn, sức khỏe không chống chịu nổi.

Đối mặt với cục diện sứt đầu mẻ trán như thế này, bà ấy sắp sụp đổ mất.

Một người cổ đông đưa ra đề nghị, muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Mọi chuyện do Liên Kiều gây ra thì phải để Liên Kiều ra mặt nói đỡ cho.

Không phải bà cụ Thẩm không biết điều này, nhưng sao bà ấy có thể cúi đầu trước người nhà họ Liên được?

Mà cho dù có cúi đầu thì dựa vào đâu mà người nhà họ Liên phải giúp bà ấy chứ? Bọn họ cũng không phải người tốt bụng đến mức lấy ơn báo oán.

Bà Thẩm thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ chồng thì sốt ruột không thôi: "Mẹ ơi, hay là cho nhiều tiền một chút đi, chỉ cần có thể cứu ba cha con Không Thanh ra ngoài thì mọi chuyện đều dễ thương lượng."

Bà ta còn có một đứa con trai bị nhốt bên trong, vốn dĩ đã xin được cho sang năm ra ngoài, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại không có tin tức gì.

Ánh mắt lạnh lùng của bà cụ Thẩm đảo qua, bà Thẩm run lên một chút, rụt bả vai lại, nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng: "Mẹ ơi, Hàn Tín nhẫn nhục chui háng mới đổi lại được vinh hoa phú quý ngày sau, chúng ta cứ nhịn một chút đi, nhà họ Thẩm không thể ngã được, Kinh Nhân Đường không thể sụp đổ được."

Nếu có thể thì bà ta cũng không muốn, bà ta hận Liên Kiều hơn bất kỳ ai khác.

Ánh mắt của bà cụ Thẩm rất khó để hình dung: "Tìm Thẩm Kinh Mặc tới đây."

"Tìm cậu ta?" Vẻ mặt bà Thẩm khó hiểu.

"Mau đi đi." Bà cụ Thẩm hối thúc mất kiên nhẫn, sao đứa con dâu này vô dụng thế nhỉ.

Bà Thẩm cố nén tủi thân, nói: "Cậu ta không có ở thủ đô, mẹ quên rồi sao?"

Chuyện vừa xảy ra đã có người tới tìm Thẩm Kinh Mặc, nhưng Thẩm Kinh Mặc đã trốn đi từ lâu rồi.

Vẻ mặt bà cụ Thẩm vẫn không đổi, bà ấy sớm biết Thẩm Kinh Mặc chọn rời khỏi thủ đô vào lúc này là có lý do.

Có điều đã là người mà bà ấy muốn tính kế thì không ai có thể tránh thoát được.

"Truyền tin này ra đi, cứ nói là Kinh Nhân Đường sẽ do Thẩm Kinh Mặc tiếp quản, có chuyện gì cứ tìm cậu ta giải quyết..."

Bà Thẩm nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Mẹ à, có phải mẹ già rồi hồ đồ hay không? Sao có thể giao Kinh Nhân Đường cho cậu ta được?"

Đây là sản nghiệp của nhà họ, là gốc rễ của nhà họ.

Bọn họ sống sung sướng được như vậy, tất cả đều là nhờ sự tồn tại của Kinh Nhân Đường.

Bà cụ Thẩm thấy phiền bà ta muốn chết: "Đồ ngu, chỉ là để cậu ta gánh trách nhiệm, giải quyết cục diện rối rắm này cho chúng ta thôi, cậu ta là con cháu nhà họ Thẩm, đây là trách nhiệm của cậu ta, vượt qua cửa ải lần này rồi chúng ta lại giành về quyền kinh doanh là được."

Không có cổ phần thì có ích lợi gì?

Lúc này bà Thẩm mới hiểu ra: "Vâng vâng, vẫn là mẹ khôn khéo nhất, có điều Thẩm Kinh Mặc sẽ chịu trở về ư?"

"Sao lại không chịu chứ?" Đã là đàn ông thì đều có dã tâm, đến một bà cụ như bà ấy còn đầy dã tâm cơ mà: "Đã có cơ hội nắm quyền trong tay, lại chỉ có một lần này, cho dù cậu ta không muốn thì người khác cũng sẽ khuyên cậu ta trở về."

"Vâng ạ."

Mẹ chồng nàng dâu hai người tính toán rất hay, muốn mượn dư luận và quan hệ để ép Thẩm Kinh Mặc quay về thủ đô, nhưng tiếc là Thẩm Kinh Mặc cứ như mất tích, mọi người đều không biết anh đã đi đâu.

Tình hình nhà họ Thẩm càng ngày càng xấu, vụ án của Thẩm Không Thanh đã được thành lập, bắt đầu xử lý theo các bước, điều này khiến mẹ chồng nàng dâu nhà họ Thẩm lo lắng không thôi.

Loading...