Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:45
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mắt Đỗ Hành sáng lên: "Em biết lý do là gì rồi."
"Là cái gì? Mau nói đi." Hai anh em không hẹn mà cùng thúc giục.
"Nhất định là do anh cả quá ngu ngốc, dễ dàng bị trúng chiêu như vậy nên bị cha chê đấy." Đỗ Hành khinh bỉ: "Em và anh hai đều bị anh liên lụy."
Nghe anh ta nói rất có lý, không ngờ cậu hai Liên lại bị thuyết phục: "Anh cả, lần này phải trách anh rồi."
Cậu cả Liên: "..." Ngực như bị trúng một mũi tên, đau quá.
Trong nhà kho, Liên Thủ Chính đóng cửa lại, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: "Chuyện này một mình con biết là được, đừng nói cho bất cứ người nào, kể cả ba người anh trai của con và kể cả Thẩm Kinh Mặc."
Lòng người sẽ thay đổi, ngoại trừ bản thân thì không thể tin được ai cả.
Vẻ mặt của ông quá nghiêm túc, Liên Kiều bị ông ảnh hưởng nên cũng cảm thấy hơi căng thẳng: "Vâng, con thề."
Liên Thủ Chính nhìn Liên Kiều một cái thật kỹ: "Tổ tiên nhà họ Liên có để lại một quyển sách y, trong đó có một dòng chữ, bây giờ đã thành truyền thuyết thứ nhất trong dân gian rồi, cha cảm thấy rất buồn cười và cũng rất hoang đường."
Liên Kiều sốt ruột không thôi: "Rốt cuộc là truyền thuyết gì ạ?"
Liên Thủ Chính thật cẩn thận lấy ra một quyển sách y, trang giấy đã ố vàng giống như đồ cổ, không biết đã được bảo tồn bao nhiêu năm.
Liên Kiều chưa từng đọc cuốn sách y này nên hơi tò mò: "Đây là gì ạ?"
Liên Thủ Chính lật tới trang lót: "Cha đã soạn lại nội dung bên trong thành sách một lần nữa, chính là cuốn sách y số một mà con từng đọc đấy."
Liên Kiều chỉ nhìn thấy một hàng chữ: Nên duyên vợ chồng với con gái nhà họ Liên, tạo phúc cả thiên hạ.
Liên Kiều: "..." Cái quái gì đây?
Cô sắp tức ói máu, còn tưởng là bí mật kinh thiên động địa gì chứ.
Chỉ là một câu nói may mắn thôi mà, có thể gây ra sóng gió gì được chứ?
"Bây giờ là thời đại nào rồi, vậy mà vẫn còn người tin chuyện mê tín như thế này sao?"
Vẻ mặt Liên Thủ Chính vô cùng phức tạp: "Con có tin không?"
Liên Kiều chỉ muốn biết là ai viết bậy vào trong sách, viết cái gì không viết, lại viết cái câu này.
"Đương nhiên là không rồi, đây là tổ tiên dát vàng lên mặt con gái mình để dễ chọn rể hiền chứ gì."
Cũng giống như chuyện có vài nhà dạy dỗ con gái trở thành tài nữ, tinh thông đủ cầm kỳ thi họa để gia tăng lợi thế cho gia đình mình.
Phản ứng của Liên Kiều vượt ngoài dự đoán của Liên Thủ Chính, tầm mắt và lòng dạ của con bé này đều vượt trên người khác, nhưng vấn đề là số người tầm thường bị lợi ích và dục vọng che mắt còn nhiều hơn.
Có rất nhiều người vì một chút lợi ích mà g.i.ế.c người phóng hỏa.
"Nhưng không thể cản người khác tin được."
Liên Kiều ngẩn ngơ, thuận miệng nói: "Vậy thì người tin sẽ muốn cưới con gái nhà họ Liên sao?"
Con gái nhà họ Liên đúng là không cần phải lo chuyện lấy chồng.
Liên Thủ Chính cười lạnh một tiếng: "Cưới không được thì cướp thôi."
Liên Kiều trợn mắt há hốc mồm, đờ mờ, rốt cuộc là vị tổ tiên nào nghĩ ra cái ý não tàn thế này?
Hại c.h.ế.t con cháu rồi.
"Nhưng bà nội là con dâu nhà họ Liên mà, sao lại hại bà ấy chứ?"
Vẻ mặt Liên Thủ Chính có hơi mất khống chế: "Nhưng ở trong mắt của một số người, chỉ cần là phái nữ của nhà họ Liên thì đều được tính cả, thà rằng cướp sai một ngàn chứ không thể bỏ sót một người, không chiếm được thì hủy diệt thôi."
Liên Kiều: "..."
"Để con yên tĩnh một chút, con thấy hơi chóng mặt rồi."
Cô thật sự không hiểu nổi thế giới của biến thái.
"Ngày trước con khiêm tốn thì còn đỡ, bây giờ danh tiếng nổi lên rồi, vì nước vì dân, cứu không ít người, khó tránh khỏi sẽ có người cho rằng những lời này là đúng." Thực ra đến Liên Thủ Chính cũng có hơi nghi ngờ.
Liên Kiều biểu hiện quá xuất chúng, quá hơn người, nếu tiếp tục theo con đường này thì tạo phúc cho thiên hạ không phải là lời nói suông.
Liên Kiều không khỏi cười khổ: "Có phải con nên cảm thấy may mắn vì tổ tiên còn chưa viết rằng: Có được con gái nhà họ Liên thì có được thiên hạ, nếu không thì..."
Cả người Liên Thủ Chính lạnh toát, nhịn không được rùng mình một cái, tổ tiên à, gọi ngài một tiếng tổ tiên nhưng chưa từng thấy có ai hại con cháu như ngài hết!
Một tiếng "roẹt" vang lên, Liên Kiều xé tờ giấy đó xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-269.html.]
Liên Thủ Chính còn không kịp ngăn cản, hoảng sợ kêu lên: "Liên Kiều."
Liên Kiều quyết đoán xé tờ giấy đó ra thành mảnh nhỏ, để lát nữa mang tới nhà bếp để đốt luôn: "Cái thứ hại người như vậy còn giữ lại làm gì? Hại mấy thế hệ còn chưa đủ hay sao?"
Liên Thủ Chính lặng lẽ nhìn con gái một cái: "Xé cũng vô dụng, đã là truyền thuyết dân gian rồi."
Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác cho tới nay.
Liên Kiều cười ha ha, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Vậy thì làm truyền thuyết đó biến mất thôi, diệt hết những người biết chuyện này là được!"
Kẻ nào tới thì g.i.ế.c kẻ đó, hai kẻ tới thì g.i.ế.c cả hai.
Ai sợ ai chứ?
Liên Thủ Chính: "..."
Liên Kiều vẫn còn thấy mắng chưa đủ tàn nhẫn: "Một đám vô dụng chỉ biết tìm cách trên người phụ nữ, rảnh rỗi như thế thì dựa vào bản thân không tốt hơn sao?"
"Chính mình không có bản lĩnh thì mới có thể sinh ra những ý nghĩ bậy bạ." Liên Thủ Chính suy nghĩ sâu hơn cô, bây giờ vẫn còn rất nhiều người mê tín, mua nhà hay trang trí phòng ốc đều phải xem phong thủy, mở công ty cũng phải xem ngày lành, nhà giàu cưới vợ vẫn còn xem tướng xem bát tự.
Thà tin là có còn hơn là không, rất nhiều người đều ôm suy nghĩ như vậy.
Liên Kiều nhướng mày: "Yên tâm đi cha, con không ngại làm lớn chuyện, nếu muốn chịu c.h.ế.t thì con chiều ý họ thôi."
Cô còn rất nhiều thuốc bột chưa sử dụng đấy, đúng lúc lấy ra thử xem sao.
Lời nói đằng đằng sát khí của cô dọa Liên Thủ Chính nhảy dựng, nhưng không hiểu sao cũng an ủi được ông.
Liên Kiều là một người tàn nhẫn, nếu dám chọc cô xù lông thì chuyện gì cô cũng dám làm.
Cô là người hành động không kiêng nể gì, không phải là không có giới hạn, mà là vì giới hạn khác với người khác, tự tạo thành một trường phái riêng.
Liên Thủ Chính nhớ lại hai cha con Thẩm Không Thanh bị đưa vào nhà giam, lại nhớ tới bà cụ Thẩm đang nằm liệt trên giường bệnh, rồi lại nhớ tới Thẩm Nam Tinh đã sớm bị đưa vào tù.
Đều là những người kiếm chuyện với Liên Kiều, kết quả bị Liên Kiều trả thù ngược trở lại.
Có lẽ cô thật sự có thể phá vỡ lời nguyền trăm năm của nhà họ Liên.
Mới sáng sớm mà Liên Thủ Chính đã ra ngoài.
Liên Kiều dậy trễ, kì kèo đến hơn chín giờ mới chịu rời giường, phát hiện ba người anh trai đều ở nhà.
Đỗ Hành bưng bữa sáng tới cho cô, nhiệt tình tiếp đón cô lại đây ăn.
Liên Kiều nhận lấy trứng luộc được anh ta bóc sẵn, cắn một miếng, lòng đỏ trứng ngon quá.
Đỗ Hành ngồi đối diện cô, thật cẩn thận hỏi: "Em gái, rốt cuộc cha đã nói gì với em thế?"
Vừa hỏi xong câu này, hai người còn lại cũng thò lại đây, dáng vẻ rất hóng hớt.
"Mau nói đi, bọn anh sẽ giữ bí mật mà."
"Anh cũng rất muốn biết."
Liên Kiều ăn một miếng cháo bát bảo, không thêm đường cũng không thêm muối nên không có mùi vị gì cả, chỉ ăn với những món ăn kèm.
"Cũng không có gì, chỉ là nhắc tới ân oán tình thù giữa ba đời hai nhà họ Liên Thẩm thôi."
Ba anh em nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ: "Chuyện này thì có gì đâu, tại sao lại không cho bọn anh nghe chung chứ?"
Liên Kiều gắp một ít chà bông: "À, ông ấy còn hỏi em có muốn giành lấy Kinh Nhân Đường hay không?"
Đây nào phải là điều Liên Thủ Chính muốn làm, rõ ràng là cô muốn thì có!
Như một quả b.o.m nổ tung, anh em nhà họ Liên vô cùng giật mình: "Cái gì cơ?"
"Kinh Nhân Đường?" Hai mắt cậu hai Liên sáng rực: "Còn có thể làm như vậy sao?"
Đỗ Hành nóng lòng muốn thử, hai mắt tỏa sáng: "Làm như thế nào?"
Á á, anh ta cũng muốn cướp lấy!
Nhà họ Thẩm không còn Kinh Nhân Đường thì chẳng khác nào cóc ghẻ lột da, gà rụng lông.
Liên Kiều nhìn ba người anh trai, cười tủm tỉm hỏi: "Em muốn giành lấy Kinh Nhân Đường, các anh có muốn giúp em không?"
Tranh thủ lúc ông ta gặp nạn rồi đòi mạng ông ta.
Đây mới là món quà đáp lễ mà cô muốn tặng cho nhà họ Thẩm.