Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:42
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Có phải Thẩm Không Thanh bị cái gì đó kích thích không? Cháu cảm thấy nên điều tra rõ ràng một chút."
Nói thế nào đây? Thẩm Không Thanh là một người vô cùng cẩn thận, chuyện gì cũng đặt cẩn thận lên đầu, phong cách cấp tiến như vậy không giống như ông ta.
Cách hành động đột nhiên thay đổi, khác thường tức có gì đó mờ ám.
"Ừ, bác đang điều tra rồi." Liên Thủ Chính cũng biết điều này, ông còn lo cho sự an toàn của Liên Kiều hơn bất cứ ai.
Liên Đỗ Trọng vẫy ống tay áo, anh ấy đã tắm qua rồi nhưng vẫn còn thấy hơi ghê tởm: "Em gái à, chuyện đêm nay cảm ơn em nhiều lắm."
"Anh em trong nhà thì nói cảm ơn cái gì." Liên Kiều cười tủm tỉm nhìn anh cả, nói: "Tặng cho em một cái vòng tay vàng đi, không được ăn tết đàng hoàng nên em còn chưa nhận được quà mừng năm mới nữa."
Cái tết năm nay cô vượt qua trong khu điều trị, ngày ngày mọi người sống trong căng thẳng lo âu, đấu tranh với dịch bệnh, không nhớ rõ thời gian nên năm mới cứ trôi qua như thế.
Cuối cùng Liên Đỗ Trọng cũng vui vẻ đứng lên, nói: "Được, không thành vấn đề."
Cuối cùng anh ấy cũng nở nụ cười, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng lại, bầu không khí cũng dễ chịu hơn.
"Em gái ơi, anh hai không có gì để tặng em nên cho em mấy thỏi vàng nhé." Cậu hai Liên rất thích mua chút vàng về chơi.
Người khác thích sưu tầm đồ cổ tranh chữ nhưng còn anh ấy thì lại thích vàng, thích từ nhỏ luôn rồi.
"Cảm ơn anh hai." Liên Kiều cũng thích thứ tầm thường như vàng, ánh vàng rực rỡ đẹp biết bao.
Đỗ Hành suy nghĩ rồi nói: "Trong tay anh có một bộ gia dụng bằng gỗ tử đàn, tặng cho em xem như là quà năm mới nhé."
Hai mắt Liên Kiều sáng rực lên, đây là đồ tốt đấy: "Đồ gia dụng bằng gỗ tử đàn? Ở đâu ra đấy ạ?"
Đỗ Hành mân mê tách trà, cười nói: "Người khác muốn xuất ngoại nên bán lại cho anh."
Liên Kiều nhìn về phía cha đang ngồi yên lặng ở một bên, nói: "Nếu tặng cái này cho cha thì chắc chắn cha sẽ thích lắm đấy."
Dỗ cha cái nào.
Liên Thủ Chính xụ mặt cả đêm, tâm sự nặng nề, cả người tản ra sự áp lực.
"Cha không thích, anh út của con cho con thì con nhận lấy đi."
"Cha à, đã qua cả rồi, cha cũng đừng lo lắng nữa." Liên Đỗ Trọng nhịn không được khuyên nhủ, đến anh ấy cũng đã bình tĩnh lại rồi.
Liên Thủ Chính khẽ thở dài một tiếng: "Các con đều phải chú ý một chút, sau này bớt uống rượu lại đi."
"Vâng ạ." Mọi người không hẹn mà cùng đáp lời, cũng do đêm nay uống nhiều rượu quá.
Liên Kiều chợt nhớ tới bà cụ Thẩm, đó là một người rất hay kiếm chuyện, lại còn có rất nhiều chiêu trò.
Cô cảm thấy chắc chắn bà già kia sẽ không bỏ qua cho Thẩm Kinh Mặc.
"Thẩm Kinh Mặc, anh đi đâu đó tránh một chút đi, để khỏi chọc giận người nào hết."
Thẩm Kinh Mặc vừa động não là hiểu ngay, cô đang đề phòng sẽ có vài người tới tìm anh để nhờ vả, không thể từ chối mà cũng không thể đồng ý được, anh sẽ rơi vào thế khó xử.
Với tính tình của anh thì chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cha con Thẩm Không Thanh mà đắc tội người khác thì lại không đáng.
Bọn họ không xứng!
"Chúng ta cùng đi đi."
Liên Kiều đảo mắt, nói: "Cha ơi, hay chúng con đi du lịch cùng cha nhé, hai cha con mình còn chưa đi du lịch xa với nhau lần nào cả."
Trong lòng Liên Thủ Chính đang đầy phiền muộn, nói: "Con vẫn còn tâm trạng để đi chơi hả?"
Liên Kiều ra ngoài là để tránh đầu sóng ngọn gió, bây giờ cô đang đứng nơi ngọn sóng, quá hút mắt.
"Đã đào hố xong rồi, chuyến này Thẩm Không Thanh chạy trời không khỏi nắng đâu."
Liên Thủ Chính nhìn con gái mình một cái thật kỹ: "Con bỏ thuốc ông ta à?"
Mọi người đều giật mình, nhìn nhau.
Liên Kiều cũng rất bất ngờ: "Sao cha nhìn ra được hay thế?"
Dám đụng tới người nhà cô thì sao cô có thể bỏ qua cho đối phương được? Không thể nào có chuyện đó.
Liên Thủ Chính và Thẩm Không Thanh là đối thủ bao năm, hiểu rất rõ tính cách lẫn nhau: "Bình thường ông ta không nóng nảy như thế, cũng không nói chuyện không biết lựa lời như thế."
Có cảm giác như trở thành một người hoàn toàn khác, vô cùng khác thường.
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là tiện tay rắc ít thuốc bột thôi, nhiều lắm chỉ có tác dụng quạt gió thêm củi, ông ta vốn chẳng phải thứ tốt lành gì rồi."
Khi cô vừa phát hiện có gì đó không đúng đã lên kế hoạch cho vở diễn này, tiện thể thúc đẩy một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-268.html.]
Liên Thủ Chính nhìn con gái trẻ tuổi hăng hái, trong lòng lại càng thấy bất an hơn: "Con không nên tự mình lao vào nguy hiểm."
Liên Kiều đã tính toán rất nhiều lần, thấy không có khả năng gặp nguy hiểm nên mới tự mình lên.
Chỉ một Thẩm Không Thanh vẫn chưa phải đối thủ của cô.
"Chỉ có như vậy mới có thể lật đổ ông ta, khiến ông ta không trở mình được."
Nếu đổi thành người khác thì sao mà có hiệu quả như vậy được?
Cô vừa được tuyên dương, thế mà chỉ nháy mắt sau đó đã gặp chuyện, đây là muốn vả mặt ai hả?
Có vài đối tượng không thể vả mặt được.
Liên Thủ Chính sớm biết con gái suy nghĩ thâm sâu, bụng dạ còn thâm sâu hơn ba người anh trai, nhưng ông không ngờ được lá gan của cô còn lớn như thế nữa.
Cái gì cô cũng dám làm.
"Chưa chắc không trở người được, nhà họ Thẩm có rất nhiều con át chủ bài."
Gia tộc lớn có thể kéo dài trong năm thì năng lượng tích cóp được cũng rất đáng sợ.
Liên Kiều tuân thủ nghiêm ngặt theo gia quy là tuyệt đối không được dùng y thuật mình học để hại người, nhưng nếu đối thủ ra tay trước thì cô có thể dùng để phòng thân.
Tự vệ ấy mà, ừ, cũng có thể.
"Vậy thì nghĩ cách để ông ta không trở mình được nữa."
Bây giờ nhà họ Thẩm chỉ có một mình Thẩm Không Thanh là chèo chống được thôi, nếu kéo ông ta xuống thì nhà họ Thẩm sẽ tiêu đời.
Ánh mắt Liên Thủ Chính lạnh lùng: "Không vội, tạm thời cứ xem thử có bao nhiêu người nhảy ra, thấy rõ ai là địch ai là bạn trước, là người hay là quỷ."
Ông vẫn luôn nghi ngờ chuyện mẹ mình bị hại cũng có sự nhúng tay của bà cụ Thẩm, nhưng lại không có chứng cứ.
Đây chỉ là một loại trực giác.
Những năm gần đây ông dùng hết mọi cách nhưng vẫn không thể điều tra ra được đám người hại c.h.ế.t mẹ mình, có lẽ manh mối đang nằm trên người bà cụ Thẩm.
Vậy nên ông chỉ có thể chờ thôi!
Tức là muốn dùng Thẩm Không Thanh như mồi câu sao? Cũng được thôi, Liên Kiều tỏ vẻ không có ý kiến.
"Liên Kiều, con phải cẩn thận một chút đấy."
Liên Kiều giật mình, nói: "Cha à, con rất muốn biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của bà nội."
Vừa nói xong lời này, bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Liên Thủ Chính.
Đỗ Hành là người sốt ruột nhất: "Cha ơi, con cũng muốn biết là ai hại bà nội, cha đang báo thù thay bà hay sao?"
Sắc mặt Liên Thủ Chính lập tức thay đổi, ngọn lửa thù hận bốc cháy điên cuồng trong lòng n.g.ự.c ông: "Để lần sau đi..."
Lần sau? Lại muốn qua loa lấy lệ, Liên Kiều mím môi nói: "Cha ơi, chỉ có biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng thôi."
Trong lòng Liên Thủ Chính chấn động như bị đánh thức, lời này rất có lý.
Ông há miệng thở dốc, nuốt lời định nói vào trong, nhìn về phía những người khác: "Thẩm Kinh Mặc, đã khuya rồi, cháu nên đi về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Kinh Mặc rất muốn ở lại nghe nhưng thấy sắc mặt của Liên Thủ Chính thì không thể không rời đi.
Liên Thủ Chính vẫy tay với ba đứa con trai: "Ba đứa các con cũng đi ngủ đi."
Ba anh em giật mình, bọn họ cũng không thể nghe hay sao?
Tại sao chỉ có Liên Kiều là được nghe thôi? Điều này không công bằng.
Đỗ Hành buồn bực không thôi: "Cha à, tụi con có phải là con ruột của cha không?"
"Đúng đấy ạ, cha à, tụi con đều là con cháu nhà họ Liên mà, tụi con không thể đi được."
Liên Thủ Chính để lại một cái nhìn lạnh lùng, nói: "Liên Kiều, con đi vào nhà kho cùng với cha."
Nhà kho là địa bàn của hai cha con bọn họ, người khác đều không thể đi vào.
Liên Kiều cũng ngơ ngác, cô nở nụ cười bất đắc dĩ với ba người anh trai rồi đi theo cha đi mất.
Chỉ để lại ba anh em nhìn nhau: "Sao em cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, tại sao không thể để cho chúng ta nghe chứ?"
"Đúng là có gì đó kỳ lạ, đến lúc đó hỏi thử em gái xem sao."
"Nhưng cha sẽ bảo em gái giữ bí mật."