Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:04:38
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm trạng của Thẩm Kinh Mặc vô cùng tốt, hiếm khi nào mới khuyên chân thành một câu: "Chú út à, làm người phải ngay thẳng, đừng sinh ra những suy nghĩ bậy bạ, đừng để biển hiệu của Kinh Nhân Đường bị sụp đổ, tổ tiên nhà họ Thẩm gây dựng sự nghiệp không dễ dàng đâu."
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh cứng đờ: "Biết, chú có chừng mực, cháu đi tiếp khách tiếp đi, chú và Linh Linh ngồi một lát rồi sẽ đi."
Thẩm Kinh Mặc nhìn thoáng qua em họ, quả nhiên trong mắt Thẩm Linh chỉ có một mình Liên Đỗ Trọng, cô ta nhìn với vẻ si mê, còn không nỡ chớp mắt.
"Kết quả trị liệu ở Pháp trước đó như thế nào?"
Trông có vẻ vẫn chưa thông minh hơn chút nào.
Thẩm Không Thanh khẽ thở dài một hơi: "Không tới đâu, nếu cháu có rảnh thì nghiên cứu giúp chú nhé, Linh Linh là em họ của cháu mà."
Thẩm Kinh Mặc đáp một tiếng, đồng nghiệp vẫy tay kêu anh đi qua, thế là anh lên tiếng đáp lại rồi vội vàng chuồn đi.
Ánh mắt Thẩm Không Thanh lúc sáng lúc tối, vẻ mặt vô cùng âm u: "Linh Linh, con thật sự muốn gả cho Liên Đỗ Trọng à?"
"Vâng ạ." Thẩm Linh gật đầu không chút do dự, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liên Đỗ Trọng, đến cha ruột còn không thể khiến cô ta chú ý nhiều hơn một chút.
Thẩm Không Thanh cau mày lại, trong mắt hiện lên một ánh sáng lạ.
Mọi người hân hoan vui vẻ kính rượu Liên Kiều, mỗi ly Liên Kiều chỉ uống một ngụm, cô rất vui, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thẩm Kinh Mặc còn uống nhiều hơn, ai tới mời anh cũng không từ chối, hiếm khi mới có lúc vui vẻ như vậy.
Suốt cả hành trình Hứa Gia Thiện đi theo Liên Kiều, chắn rượu giúp cô, cũng uống rất nhiều.
Ba anh em nhà họ Liên phụ trách xã giao, chạy tới chạy lui ở hiện trường nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Có cô em gái như thế, có ai không kiêu ngạo tự hào chứ.
Đêm nay Liên Kiều nghe được quá nhiều lời khen, cho dù có chững chạc tới mức nào thì cũng sẽ lâng lâng.
Cô tìm nhân viên phục vụ để xin một ly trà giải rượu, sau khi uống xong thì tỉnh táo hơn một chút.
"Anh họ, anh cũng uống một ly để giải rượu đi."
Mặt mũi Hứa Gia Thiện đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu: "Tửu lượng của anh không được tốt, phải luyện nhiều hơn nữa mới được."
Annie nhếch khóe môi: "Thôi bỏ đi, ngày nào cũng uống say như thế thì ai mà chịu nổi?"
Lời này chua quá, giống như vừa mới uống một bình giấm lâu năm.
Cô ta vẫn luôn đi theo Liên Kiều, tận mắt nhìn thấy Liên Kiều được hoan nghênh như thế nào, còn được người nhà họ Liên và anh em nhà họ Hứa che chở nên cô ta hâm mộ không thôi.
Liên Kiều uống quá nhiều nước nên muốn đi vệ sinh, không rảnh để đáp lại cô ta: "Tôi đi toilet, đừng có đi cùng đấy."
Đêm nay cô đi đâu cũng có hai cái bóng đèn lớn đi theo.
Lầu hai có diện tích rộng nên nhà vệ sinh cách đó khá xa, nhưng Liên Kiều rất quen thuộc nơi này nên nhắm mắt lại cũng có thể tìm được.
Đi được một đoạn thì bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ơ, là cha con Thẩm Không Thanh à?
Lúc này mà lại đè thấp âm lượng, sao nghe có vẻ không thích hợp vậy nhỉ?
Năm giác quan của cô nhạy cảm hơn người bình thường, thế là cô rón ra rón rén đi qua, tính nghe lén thử xem bọn họ đang nói cái gì.
Trong phòng ồn ào, bầu không khí phù hợp nên tất cả mọi người đều uống say khướt.
Liên Đỗ Trọng uống tới mức mặt đỏ tai hồng, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi tron một góc, một nhân viên phục vụ bước tới, nói khẽ: "Cậu cả Liên, cô Liên Kiều đang chờ cậu trong phòng riêng, mời cậu đi qua một chuyến, nói là có việc ạ."
Tầm mắt Liên Đỗ Trọng nhìn thoáng qua cả phòng, không tìm thấy Liên Kiều nên cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Vậy đi thôi."
Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, Liên Đỗ Trọng đi được một lát thì phát hiện càng đi càng xa, khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-266.html.]
"Sao vẫn chưa tới nữa?"
Trên mặt nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười lấy lòng, ngón tay chỉ về chỗ có ánh sáng le lói đằng trước: "Chính là ở đó, sắp tới rồi ạ."
Anh ta đi rất nhanh, mở cửa phòng ra, bày tư thế mời với thái độ kính cẩn.
Liên Đỗ Trọng đi đến trước mặt anh ta, bỗng nhiên dừng bước lại, quan sát vài lần: "Trông cậu hơi lạ mặt, hình như tôi chưa thấy cậu bao giờ thi phải."
Nhân viên phục vụ lập tức thấy căng thẳng, cười hùa nói: "Tôi là người mới, gần đây ngành dịch vụ biến động khá nhiều."
Liên Đỗ Trọng khẽ gật đầu, đi lướt qua anh ta vào trong, bỗng nhiên phía sau truyền tới một cú đánh, sau ót đau nhói, anh ấy còn chưa kịp kêu lên là cả người đã mềm nhũn ngã xuống rồi.
Nhân viên phục vụ lập tức thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh, nói: "Xong rồi."
Thẩm Không Thanh bước ra từ trong góc tối, cùng kéo Liên Đỗ Trọng vào trong phòng riêng với nhân viên phục vụ, Thẩm Linh đang chờ trong phòng thấy thế thì vẻ mặt lập tức thay đổi: "Cha, hai người làm anh ấy bị thương rồi! Sao có thể như thế được? Đau lắm đấy, anh ấy ngất xỉu rồi kìa."
Cô ta đau lòng tới mức rơi nước mắt, liên tục xoa đầu người trong lòng.
"Câm miệng." Thẩm Không Thanh hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Con còn chê động tĩnh chưa đủ lớn à?"
Ông ta nhìn về phía nhân viên phục vụ, ánh mắt lạnh lùng: "Cứ làm theo kế hoạch đi."
"Vâng ạ." Nhân viên phục vụ lên tiếng, nhỏ giọng lui ra ngoài, đi xuống lầu gọi người.
Thẩm Linh nước mắt lưng tròng vỗ về gương mặt Liên Đỗ Trọng, giọng nói nghẹn ngào: "Anh ấy thật sự không sao chứ ạ?"
"Cha có chừng mực, hành động nhanh lên." Thẩm Không Thanh mất kiên nhẫn quát: "Mau cởi quần áo cho cậu ta, con cũng phải cởi."
"Con..." Sắc mặt Thẩm Linh đỏ bừng, dáng vẻ hơi thẹn thùng, bảo cô ta cởi quần áo ngay khiến cô ta ngượng ngùng quá: "Cha ơi, anh ấy sẽ cưới con thật ư?"
"Yên tâm, cha đã xếp người tới đây bắt quả tang rồi..." Không hiểu sao Thẩm Không Thanh lại thấy hơi nôn nóng: "Không, ý cha là bắt gặp cảnh tượng này, nếu nhà họ Liên không chịu cưới con về thì người đời sẽ mắng c.h.ế.t bọn họ, thế nên yên tâm, nhân dân cả nước đều sẽ đứng về phía chúng ta, cho dù trong lòng người nhà họ Liên không muốn thì họ cũng sẽ cầu cưới con về."
Ông ta đã trải đường sẵn cho con gái rồi, hao tâm tổn sức, che chở cho con gái không buồn lo cả đời.
Thẩm Linh lập tức kích động, như được tiếp thêm sức mạnh, kéo áo khoác Liên Đỗ Trọng lung tung, miệng còn lẩm bẩm: "Con chỉ muốn Liên Đỗ Trọng đối xử tốt với con thôi."
Mùa đông mà, mặc nhiều quần áo nên không dễ cởi chút nào.
Thẩm Không Thanh thấy động tác của cô ta quá chậm thì nhịn không được bước tới hỗ trợ: "Cậu ta không dám đối xử không tốt với con đâu, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cậu ta, từng hành động của cậu ta đều bị giám sát hết."
Người nhà họ Liên vẫn cần thể diện, huống chi bây giờ vẫn còn rất truyền thống, nếu nổ ra chuyện phong lưu thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu.
Nếu vẫn nhất quyết không nhận thì ông ta sẽ làm lớn chuyện này cho cả nước biết hết, Liên Đỗ Trọng sẽ bị phạt nặng vì tội lưu manh, điều đó cũng tương đương với việc cắt đứt tiền đồ, lại còn hủy diệt tương lai nhà họ Liên.
Cho nên về tính về lý nhà họ Liên đều phải đối xử tử tế với Thẩm Linh, cho dù biết rõ là bị hãm hại.
"Vậy thì tốt quá." Trong lòng Thẩm Linh tràn đầy vui mừng: "Cảm ơn cha, cha tốt với con quá."
Quần áo thân trên của Liên Đỗ Trọng đã bị cởi hết, Thẩm Linh ngượng ngùng không dám cởi thân dưới nên bảo cha tới hỗ trợ.
Thẩm Không Thanh vô cùng lưu loát: "Con đã nhớ hết những gì cha dặn chưa? Đợi lát nữa có người đi vào, con không cần nói gì hết, chỉ cần khóc thôi."
"Hiểu hiểu." Thẩm Linh kích động gật đầu liên tục.
Nhưng đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nhưng tôi không hiểu."
Cả người Thẩm Không Thanh cứng đờ, nhìn cô gái đi vào phòng với vẻ không dám.
"Á, Liên Kiều."
Cô đến đây từ lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu? Sao cô có thể...
Liên Kiều cực kỳ phẫn nộ, lớn tiếng chỉ trích: "Thẩm Không Thanh, nhà họ Thẩm mấy người vẫn vô liêm sỉ như thế, năm đó ông cưỡng bức Liên Liên, khiến bà ấy mang thai, hại bà ấy không còn mặt mũi đối diện với người đời, không thể không đi tha hương nơi xứ người."