Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:23
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Trong lòng Annie luống cuống không thôi: "Nói bậy, là ai tố cáo? Bảo người đó ra đây đối chất đi, biết chúng tôi là ai không? Tôi là người của gia tộc Puech đấy, nói cho mấy người biết, nếu đắc tội tôi thì tự gánh lấy hậu quả."

Nhân viên công tác kiên quyết từ chối: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi, xin hãy phối hợp chấp hành công vụ với chúng tôi."

Annie vừa tức vừa giận, cô ta đứng chắn trước đống hành lý: "Không được, tôi không cho phép kiểm tra, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi, nếu mấy người dám động vào dù chỉ một chút thì tôi sẽ kiện mấy người vì tội xâm phạm nhân quyền."

Hai người vệ sĩ cũng đứng bên cạnh cô ta, nhân viên công tác thấy Annie mặc quần áo đẹp đẽ quý giá nên không dám đẩy cô ta: "Thành thật xin lỗi, xin hãy tránh ra cho."

Nhưng Annie không chịu, hai bên cứ giằng co, bầu không khí ngày càng căng thẳng.

Liên Kiều giơ đồng hồ lên nhìn thoáng qua. nói: "Annie, cô tránh ra đi."

"Nhưng mà..." Annie hơi lo lắng, mặc dù cô ta không biết trong hành lý của Liên Kiều có vật phẩm vi phạm lệnh cấm hay không.

Liên Kiều thể hiện mình là người rất hiểu lý lẽ: "Nếu đã tố cáo mà không cho người ta lục soát một chút thì không thể nào xong chuyện được, chúng ta phải thông cảm cho người khác một chút."

Annie hơi ngơ ngác, đây không giống với phong cách của Liên Kiều.

Ngược lại thì Liên Đỗ Trọng rất thả lỏng, nhìn vẻ mặt này của Liên Kiều là biết có gì đó rồi.

Nhân viên công tác rất mừng, vội vàng xông tới.

Liên Kiều đứng bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, nói: "Có điều xin mấy người hãy nhẹ tay thôi, đồ của tôi rất quý, nếu bị hỏng thì tôi muốn được bồi thường gấp đôi."

Nhân viên công tác lập tức gật đầu, nói: "Ngài yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cẩn thận."

Nhưng vừa mở va li ra thì "choang". Một cái chén sứ rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh.

Rớt ra cùng còn có mấy viên đá nhỏ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, câu nói kia vẫn còn quẩn quanh bên tai đấy.

Chén sứ trông rất hoa lệ, nhìn là biết rất quý.

Liên Kiều cau mày lại, lập tức nổi giận, nói: "Xem ra mấy người cố ý đúng không, cái chén sứ này có giá mười ngàn đô la Mỹ đấy, bồi thường đi."

Từ trước tới nay trông cô vẫn luôn có khí thế, vừa nổi giận lại càng uy nghiêm hơn.

Nhân viên công tác giật mình trước cơn giận của cô, khiếp sợ.

"Cái chén nhỏ này đắt tới vậy sao?"

Liên Kiều cười lạnh, nói: "Đây là đồ cổ mấy trăm năm trước, anh nói thử xem nó có đáng giá hay không? Để tôi giới thiệu một chút, đây là cái chén mà hoàng đế mấy trăm năm trước từng sử dụng nên rất có giá trị sưu tầm, trong buổi đấu giá lần trước đã được thét giá lên tới một trăm ngàn đô la Mỹ đấy."

Nhân viên công tác vừa giật mình vừa hoảng sợ: "Ttại sao cô lại để thứ quý giá như thế trong va li hành lý chứ?"

Liên Kiều hỏi ngược lại với vẻ kỳ quái: "Tại sao không thể để? Va li hành lý vốn là để chứa đồ mà, không phải hay sao?"

Nhân viên công tác sững sờ, nói có lý lắm, không cách nào phản bác lại được: "Nhưng vậy thì đắt quá..."

Liên Kiều bình tĩnh, không giống như người đang bị khó xử, khí thế còn vững vàng và tự tin hơn so với đám người này.

"Đồ của tôi đều quý như thế đấy, cái này đã là món rẻ nhất rồi, cũng hết cách, ai bảo nhà tôi có tiền làm gì, không phải mấy người tính quỵt nợ đấy chứ?"

"Đúng rồi, hồng ngọc của tôi." Liên Kiều cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ rớt ra lên: "May mà không bị xước, có biết cục đá này trị giá bao nhiêu tiền không, mười triệu đấy."

Im lặng, vẫn là im lặng, thế giới của kẻ có tiền khiến người nghèo phát khóc.

Không ngờ cục đá bình thường thế này lại là hồng ngọc ư? Lại còn để lung tung nữa? Đây là phong cách của kẻ có tiền hay sao?

Nhân viên công tác cũng chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, cho dù có thu nhập thêm thì cũng không cách nào so với người giàu có được.

Đối mặt với kẻ có tiền thế này bọn họ hơi e dè: "Có cái gì để chứng minh mấy thứ này đáng giá từng đó tiền không?"

"Có, đây là biên lại mua hàng." Liên Kiều lấy ra một xấp giấy rồi đưa hết cho bọn họ.

Nhân viên công tác lật xem, bắt đầu luống cuống, sinh lòng sợ hãi.

Tất cả đều là những thứ Liên Kiều mua sắm, món nào món nấy đều rất đắt.

Ví dụ như một hộp đá quý, mấy bộ tây trang nhãn hiệu cao cấp, hàng mỹ nghệ đắt c.h.ế.t người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-253.html.]

Đây đúng là tay tiêu tiền lành nghề, chọn đại một món nào cũng có giá bằng mười mấy năm tiền lương của bọn họ.

"Cái này..." Sao mà giải quyết được đây?

Lại lật mấy cái va li khác ra, lỡ như lại làm hư thì biết sao bây giờ?

Muốn bồi thường cũng bồi thường không nổi.

Rốt cuộc là ai tố cáo thế, hại c.h.ế.t bọn họ rồi.

Máy bay đã sắp cất cánh, nhân viên bên hãng hàng không đã bắt đầu thúc giục rồi.

Rốt cuộc có lên máy bay hay là không đây?

Mọi người đều hơi sốt ruột, Liên Kiều híp mắt lại nguy hiểm: "Thời gian của tôi rất quý giá, tiền được kiếm theo giờ đồng hồ, một tiếng năm ngàn đô la Mỹ, các người còn tính lãng phí bao nhiêu tiền của tôi nữa đây?"

Nhân viên công tác nhìn nhau: "Vậy cái chén này..."

Liên Kiều mất kiên nhẫn, quát: "Tôi phải lên chuyến bay ngay, không có thời gian dây dưa với mấy người, nhưng tôi vẫn giữ lại quyền lợi truy cứu trách nhiệm pháp luật này, tránh ra hết cho tôi."

Nhân viên công tác chỉ ước gì cô mau chóng rời đi, cô vừa đi thì không cần phải bồi thường tiền nữa!

Đoàn người Liên Kiều đều lên máy bay, tất cả đều ở khoang hạng nhất, thái độ của nhân viên bên hãng hàng không rất tốt, cẩn thận giúp bọn họ cất hành lý, xuyên suốt quá trình nhẹ tay nhẹ chân.

Máy bay cất cánh vững vàng, cuối cùng Hứa Gia Thiện không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi như vậy, chẳng lẽ mười ngàn đô la Mỹ cứ cho qua như vậy sao?"

Liên Kiều khẽ mỉm cười, nói: "Đồ giả mua ở phố người Hoa thôi mà, đừng coi là thật."

Hứa Gia Thiện: "..."

Annie nghe thấy vậy mới vỡ lẽ, nhịn không được mắng thầm trong lòng, hóa ra tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô, người này đúng là gian trá, chơi mọi người xoay mòng mòng.

Nhớ lại chuyện vừa rồi mình chắn ở đằng trước, trông cứ như kẻ ngốc vậy.

Một bàn tay đẩy hộp bánh kem nhỏ lại đây: "Ăn đi."

mà Liên Kiều thì trên bàn nhỏ của cô bày đầy bánh ngọt và nước trà, cứ như đang dùng trà chiều vậy.

Annie lặng lẽ nhận bánh kem, cắn một miếng, ừ, cũng không tệ lắm.

Trên máy bay, Liên Kiều ăn ăn uống uống, ăn no rồi ngủ, vô cùng nhàn nhã tự tại, trong khi đó thì những người bên cạnh căng thẳng vô cùng.

Sau chuyến bay dài dòng, cuối cùng máy bay cũng từ từ đáp xuống ở sân bay thủ đô, Liên Đỗ Trọng thở phào một hơi.

"Em gái..." Anh ấy quay đầu nhìn thì thấy Liên Kiều đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Anh ấy không khỏi bật cười, rốt cuộc cái tính trời sập cũng không lo này giống ai thế nhỉ.

Nếu so sánh thì em họ lại cau mày, vẻ mặt bất an.

"Anh họ." Cậu sẽ thích cô ta chứ?

Liên Đỗ Trọng trấn an cô ta, cười nói: "Không sao đâu, về nhà thôi."

Xuống máy bay, bọn họ chia làm hai đường, đoàn người Liên Đỗ Trọng phải về viện nghiên cứu trước, còn Liên Kiều thì dẫn anh họ và em họ về nhà.

"Anh cả, chờ một chút." Liên Kiều giương giọng kêu.

"Có chuyện gì thế?"

Liên Kiều chỉ vào hai cái va li hành lý trong số đó, nói: "Trong đây toàn là sách tài liệu mà em tìm được, phạm vi rất rộng, anh mang đi đi."

Có vài cuốn là tài liệu học tập ở đại học nước ngoài và các loại tạp chí nghiên cứu khoa học, có lẽ sẽ giúp ích được gì đó.

Liên Đỗ Trọng vừa mừng vừa lo, nói: "Cho anh hết à?"

Liên Kiều tập trung vào ngành y nên sách thuộc những lĩnh vực khác không có tác dụng đối với cô: "Vâng, chuẩn bị cho anh mà."

"Cảm ơn em gái." Liên Đỗ Trọng vốn đang tính mượn cô để đọc.

Em gái nhà mình thông minh quá, còn có năng lực rất cao!

Anh ấy cũng muốn mua vài cuốn sách nhưng sách bình thường thì dễ mua chứ những sách và tạp chí có giá trị thì lại rất khó.

Loading...