Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-05-04 23:34:21
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóe miệng Liên Kiều giật giật: "Thôi được, tôi sẽ giữ lại ba viên cho ông, còn mấy loại thuốc bào chế sẵn khác thì thôi, thuốc không thể uống bậy được, nếu có bệnh thì tốt hơn hết là hãy đi khám bác sĩ đi."
Ông Puech vui mừng quá đỗi: “Được, cảm ơn cô Liên.”
Ông ấy thanh toán trước ngay tại chỗ, trả tiền nhanh gọn, cứ như sợ Liên Kiều sẽ đổi ý vậy, đã thế còn liên tục nói những lời xuôi tai.
Annie ngồi bên cạnh nhìn choáng váng, suýt chút nữa là không nhận ra cha của mình rồi.
Ông Puech nghĩ tới những ích lợi sắp đạt được nên tâm trạng vô cùng tốt: "Annie, nếu có rảnh thì hãy gọi điện thoại cho daddy thường xuyên hơn nhé."
Ông ấy có vài đứa con gái nhưng lại chú tâm vào sự nghiệp nên gần như không mấy quan tâm tới bọn nhỏ.
Có điều, Lisa là người phụ nữ mà ông ấy cưng chiều nhất nên tất nhiên Annie cũng là đứa con gái mà ông ấy thương yêu nhất, bình thường cho tiền rất hào phóng.
Annie chỉ vào Liên Kiều, nói: "Con muốn tới Trung Quốc chơi cùng với cô ấy."
"Đi Trung Quốc ư? Cũng được, ở đó có rất nhiều món ăn ngon, đi chơi vui vẻ nhé." Ông Puech cảm thấy đây là chuyện tốt, củng cố mối quan hệ với Liên Kiều thì sau này muốn nhờ vả cô cũng dễ mở miệng hơn, ông ấy lấy bút ra viết một tờ chi phiếu cho con gái: "Muốn mua cái gì thì cứ mua đi, nếu không đủ thì cứ gọi điện cho cha."
Annie thấy số tiền thì cảm thấy rất vừa lòng, daddy của cô ta đắm chìm trong công việc, hoàn toàn không rảnh dạy dỗ con cái, chỉ có chuyện cho tiền là hào phóng thôi.
"Cảm ơn daddy, nếu con thích nơi đó thì có thể mua một căn nhà nhỏ ở đó có được không?"
Ông Puech hơi ngạc nhiên, sao đang yên đang lành lại nghĩ tới chuyện mua nhà ở một quốc gia xa xôi kia chứ?
"Mua nhà sao? Cô Liên, cô cảm thấy suy nghĩ này của con bé như thế nào?"
Liên Kiều hơi bất đắc dĩ, tại sao lại hỏi cô chứ? Chuyện này có liên quan gì tới cô đâu.
Có điều nể tình Annie đã tặng cô một cái máy tính, cô mới nói một câu: "Ý kiến hay đấy, sau này có khả năng tăng giá trị rất cao, tôi cũng rất thích mua nhà."
"Cô cũng có bất động sản riêng à?" Ông Puech vừa nói lời này xong đã thấy hối hận, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Loại người này, thứ không thiếu nhất chính là bất động sản.
Liên Kiều hơi mỉm cười, đáp: "Đương nhiên rồi, cha tôi rất thương tôi nên tặng cho tôi không ít bất động sản, người khác cũng tặng kha khá."
Ông Puech nhìn thoáng qua con gái, tuổi tác chênh lệch không lớn nhưng suy nghĩ và thủ đoạn vẫn còn kém xa.
Nếu Annie có thể học được một phần bản lĩnh của cô thôi là ông ấy có thể yên tâm được rồi.
"Được, vậy thì mua đi, daddy sẽ cho con tiền."
Ông Puech rất bận nên chỉ ngồi một lát đã rời đi.
Annie nhìn theo bóng dáng khuất dần của ông ấy mà buồn bã mất mát, muốn gặp cha một lần đúng là không dễ dàng.
"Hình như daddy của tôi rất thích cô, từ xưa tới nay tôi chưa từng thấy ông ấy tôn trọng cô gái nào như thế."
Trong giọng nói của cô ta đầy ghen tị, loáng thoáng còn có một chút ghen ghét.
Liên Kiều uống một ngụm cà phê, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ông ấy không thích tôi mà là có việc cần nhờ tôi thôi, người có bản lĩnh thì đi tới đâu cũng nhận được sự tôn trọng lớn nhất mà."
Cô không tự cao khi được mọi người tâng bốc, vẫn tỉnh táo và bình tĩnh như cũ.
Không màng hơn thua, nhàn nhã xem hoa nở hoa tàn ngoài đình.
Nói rất có lý, Annie nhìn tấm chi phiếu trong tay, rơi vào trầm tư.
.....
Đoàn người xách túi lớn túi nhỏ bước vào sân bay, cuối cùng cũng được về nước rồi nên tâm trạng của mọi người rất phấn khởi.
Trên mặt Liên Kiều mang theo nụ cười để tạm biệt Thẩm Kinh Mặc, còn Thẩm Kinh Mặc thì lưu luyến ôm cô không chịu buông.
Annie đứng bên kia nhíu mày lại, lần này cô ta chỉ dắt theo hai người vệ sĩ phụ trách bảo vệ cô ta.
Lần đầu tiên tới nơi xa như vậy nên cô ta thấy hơi thấp thỏm bất an.
Liên Liên xoa đầu con gái, lưu luyến không thôi, liên tục dặn dò cô ta phải ngoan một chút.
Không có cha mẹ chống lưng, muốn làm mình làm mẩy cũng không dám. Còn những lúc cô ta dám không nể nang ai, chẳng phải là vì biết có cha mẹ giải quyết hậu quả thay mình hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-252.html.]
Annie đã học được một bài học nên tạm thời không dám làm bậy nữa: "Mẹ không quay về cùng con thật à?"
Liên Liên khẽ thở dài, sao mà về được đây?
"Nhớ gửi lời hỏi thăm của mẹ cho cậu con, nói là... Mẹ sai rồi."
Cuối cùng vẫn là bà ấy cúi đầu.
Bà ấy đã quen cứng đầu, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.
"Vâng ạ." Annie hơi ưu thương.
Liên Liên cũng không yên lòng: "Anh họ cả của con là người có phẩm hạnh đoan chính, nếu con gặp vấn đề gì thì cứ tìm thằng bé, mẹ đã nhờ thằng bé rồi."
"Vâng ạ."
Gần đây mối quan hệ giữa hai mẹ con đã được cải thiện, ít nhất thì có thể ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh được vài câu.
Liên Liên suy nghĩ rồi nói: "Nhất định không được tranh chấp với Liên Kiều, ở đấy là địa bàn của con bé, nếu chọc con bé không vui thì con bé có thể chơi c.h.ế.t con chỉ trong một giây thôi đấy, cậu cả của con cũng sẽ không giúp con đâu."
Thật ra bà ấy muốn nhờ vả Liên Kiều hơn, nhưng tiếc là Liên Kiều không đồng ý, không chịu làm bảo mẫu cho người ta.
Cũng đúng, vốn đã không có tình cảm gì, nói khó nghe hơn thì bọn họ chỉ là người từng gặp qua vài lần, thân hơn người xa lạ một chút thôi.
Người ta không có trách nhiệm phải làm thế, cũng không có nghĩa vụ này.
Tình thân cũng cần phải vun đắp, làm gì có chuyện cô là người thân của tôi thì tôi nhất định phải thích cô chứ.
Nếu so sánh thì Liên Đỗ Trọng vẫn còn một chút tình nghĩa cô cháu với bà ấy, khi xưa bà ấy từng chăm sóc cháu trai cả.
Annie mím môi, rầu rĩ đáp: "Dạ."
Ở Paris mà cô ta còn không áp đảo được thì tới khi đến Trung Quốc, trời xa đất lạ, sao cô ta dám làm bậy được?
Muốn làm mình làm mẩy thì cũng phải lượng sức, không phải sao?
Xem như cô ta đã hiểu rồi, Liên Kiều ăn mềm không ăn cứng, đối xử với người của mình vô cùng tốt, chỉ cần không giẫm lên giới hạn của cô thì mọi chuyện dễ nói.
Chứ một khi giẫm lên giới hạn của cô rồi thì cô sẽ lập tức dạy bạn cách làm người chứ không để lâu mới tính sổ.
Liên Kiều có khoảng sáu cái va li hành lý, phải ký gửi vận chuyển trước.
Trong mắt Liên Đỗ Trọng hiện lên sự lo lắng: "Em gái, hành lý của em không thành vấn đề chứ."
Anh thấy trong hành lý của Liên Kiều nhét rất nhiều sách, toàn là sách tài liệu nước ngoài, đủ các lĩnh vực, cũng không biết cô vơ vét từ đâu ra.
Liên Kiều không vội đi ký gửi vận chuyển mà lấy ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên công tác, thái độ của nhân viên công tác lập tức kính cẩn hơn: "Thưa cô, xin hãy đi theo tôi."
Liên Liên nhìn Liên Kiều vô cùng ngạc nhiên, cô cháu gái này liên tục khiến bà ấy phải thay đổi cái nhìn.
Giống như không có chuyện gì là cô không thể làm được.
Liên Kiều ôm Thẩm Kinh Mặc, nói: "Tiễn tới đây thôi, chờ khi nào anh về thì chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé."
"Được." Thẩm Kinh Mặc đầy lưu luyến.
Annie vẫy tay với mẹ rồi xoay người rời đi.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đoàn người đi bằng lối VIP, được thông quan thẳng, trực tiếp cho đi.
Kỷ Duyệt Nhiên nhìn Liên Kiều đầy khiếp sợ: "Sao em làm được thế?"
Liên Kiều nghiêm túc trả lời: "À, em là nhân tài đặc biệt, nên được đối xử đặc biệt ấy mà."
Cô mân mê tấm thẻ, thật ra đây là món quà tạm biệt mà ông Puech đưa tặng cô.
Còn có một hộp hồng ngọc chưa cắt.
Kỷ Duyệt Nhiên: "..."
Trong lúc đoàn người đang chuẩn bị làm thủ tục thì có vài nhân viên công tác vội vàng bước tới, vây quanh bọn họ: "Chúng tôi nhận được tố cáo, nói rằng trong hành lý của mọi người có vật phẩm vi phạm lệnh cấm, xin hãy mở va li để kiểm tra."